Cụ Doanh thở dài não nề, càng nghĩ đến đứa con dâu cụ càng
tức lộn ruột, thực là không còn trời đất gì nữa mà. Thấy người ta có dâu hiền
rể thảo mà thèm muốn, đằng này nhà mình...thà rằng không có đứa con dâu như vậy
còn hơn. Rồi cụ đưa tay lên sờ má, ôi cái vết ô nhục hẵng còn đây, giờ này mà
vẫn còn thấy đau. Cái nhục mà ông thông gia trời đánh đã dành tặng cho ông đây.
Rồi từng sự việc lại trở về trong đầu óc cụ như một cuốn phim...
Cách nay hơn ba tháng, cụ Doanh tổ chức cưới vợ cho đứa con trai
duy nhất của mình. Anh Nghiệp con cụ đang làm việc trong Nam, nhờ người quen
biết mối lái mà cũng hỏi cưới được một cô vợ trẻ trung và xinh đẹp. Xem ra thì
đôi trai gái cũng yêu thương và quấn quýt với nhau lắm. Nhà gái lại chỉ cách
nhà trai chừng ba cây số, như vậy kể cũng gần gũi và thuận tiện. Cụ Doanh vui
lắm, vì chỉ có cậu con trai một, cho nên cụ cần sớm có cháu đích tôn để nối dõi
tông đường. Hàng xóm, họ hàng biết chuyện nên ai ai cũng đến chúc mừng, vì vậy
mà hôm đám cưới cụ phải luôn tay đáp lễ và cảm tạ mọi người.