Hôm nay đã là hai ba tháng chạp, ngày Ông Táo
về trời. Ông Năm đang hì hụi chuẩn bị đồ đoàn để cho cậu cả Thanh về quê cúng
tổ tiên. Năm nào cũng vậy, cứ đúng ngày này thì ông lại khăn gói về quê thăm họ
hàng chú bác. Sau khi chu toàn mọi việc đâu đấy rồi, ông mới lại quay về để lo
đón tết cùng với gia đình. Năm nay vì sức khoẻ yếu nên ông để cho cậu con trai
cả về quê một mình, cũng là để cho nó quen với chuyện họ hàng mà thay mặt mình
sau này vậy. Tuy đã hai mươi tám tuổi, nhưng cậu cả Thanh vẫn chưa chịu lập gia
đình. Ông Năm sốt ruột lắm, nhờ người mai mối đông tây để cho cậu yên bề gia
thất. Dù sao ông cũng là người xa quê, cần sớm có cháu chắt cho đông vui cửa
nhà. Quê ông ở dưới đồng bằng, cách đây những hơn ba mươi cây số lận. Cả nhà
lên khai hoang vùng đồi núi này đã mười bốn năm trời, nay cũng tạm ổn định mọi
bề. Ở đây đồi núi chập chùng, quê hương khuất bóng non ngàn, nhưng đối với ông
thì quê cha đất tổ bao giờ cũng gắn bó thiêng liêng trong tâm thức.