Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Từ nay tôi bỏ làm Thi Sĩ

Phong và tôi là bạn cùng lớp đại học, lại ở chung phòng ký túc xá cho nên chơi thân với nhau lắm. Chúng tôi rất hiểu nhau, ngay cả chuyện tình cảm của người này thì người kia cũng biết. Phong yêu Loan, cô bạn học hồi phổ thông, và bây giờ là trường Luật. Thú thực là tôi cũng chưa hiểu tình cảm mà Loan giành cho bạn mình ra sao. Nhưng một cách ngẫu nhiên mà tôi lại trở thành vị quân sư đắc lực trong chuyện tình này. Cũng vì tôi là người bạn thân nhất, hơn nữa lại được Phong tin cậy mà gửi gắm tâm sự.

Vì ở xa trường những hơn hai mươi cây số, cho nên hai chị em Loan trọ học, cuối tuần thì họ mới về nhà. Cô em ít hơn Loan vài tuổi, đang theo học một trường dân lập trong thành phố. Tuy có nhan sắc bình thường, nhưng tính tình Loan thùy mị, việc đối nhân xử thế lại càng hay. Phong yêu cô ấy cũng ở điểm này, chứ không phải vì những lý do nào khác. Cậu kể cho tôi nghe rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp giữa hai người. Hồi nhỏ nhà họ ở cạnh nhau trong một khu tập thể nhà nước. Còn bây giờ thì cả hai nhà đều đã dời đi, tuy không cách xa chỗ cũ là mấy.

Bố mẹ Loan đang sống và làm việc tại Đức, lúc này ở nhà chỉ còn có hai chị em cô mà thôi. Là người thay mặt bố mẹ quyết định mọi việc trong gia đình, vì vậy mà Loan có dáng dấp của một người con gái lớn trước tuổi, nghiêm nghị và quyết đoán.

 Mỗi buổi tối, Phong và tôi hay đèo nhau đến chơi chỗ nhà Loan đang thuê trọ. Cùng là bạn học, cho nên chúng tôi không có gì để khách sáo và giữ kẽ với nhau lắm. Bốn người thường ngồi đánh bài và trò chuyện, không khí ấm cúng thân tình như trong cùng một gia đình vậy. Cách xử sự của Loan toát lên cái vẻ của một người con gái có học thức, nền nếp và đoan trang. Tuy nhiên đôi lúc cô cũng có liếc mắt tình tứ với Phong trước mặt mọi người. Điều này khiến cho tôi tin rằng, Loan đã có tình cảm với bạn mình, chứ không chỉ là bạn bè đơn thuần nữa. Lắm hôm chúng tôi cùng nấu cơm ăn chung với nhau, vừa sửa soạn vừa cười đùa rất là vui vẻ. Những lúc đó Loan cũng dành cho Phong những chăm sóc ân cần nho nhỏ. Giống như kiểu các đôi tình nhân vẫn thường hay quan tâm tới cuộc sống của nhau vậy. Còn cô em gái thì vẫn luôn giữ một thái độ khách quan và đúng mực đối với chuyện tình cảm của chị mình.

Không khí chơi bài bao giờ cũng vui và thú vị hơn cả. Tôi luôn bố trí cho Phong với Loan về cùng phe, còn tôi và em gái Loan một phe. Trong lúc ngồi chơi bài, đôi lúc thấy Phong đang bần thần suy nghĩ, Loan lại âu yếm nhắc:

- Phong ơi! đỡ đi kìa!

Những lời ngọt ngào kia khiến cho anh bạn si tình của tôi ngẩn ra vì hạnh phúc. Cậu ta thừ mặt ra, rồi vờ ấp úng hỏi:

- Loan vừa ăn... con gì ấy nhỉ?...

Tuy hỏi vậy nhưng trong lòng cậu biết tỏng, thực ra là đang tìm đánh con gì hay để mà làm vui lòng người đẹp đó thôi.

Rồi chuyện tình cảm của họ cứ thế mà diễn ra thuận lợi. Tôi cũng nghĩ là hai người sẽ đến được với nhau trong hạnh phúc, chứ không hề mảy may nghi ngờ gì cả.

o0o

Một bữa Phong đưa cho tôi bài thơ tình do cậu viết để tặng Loan. Vì biết tôi cũng hay làm thơ, cho nên Phong mới tín nhiệm mà giao cho khâu biên tập như vậy. Bây giờ tôi mới phát hiện ra là cậu bạn của mình cũng biết làm cả thơ nữa. Thơ Phong hơi khô cứng, đọc lên nghe cứ như lời bào chữa trước tòa của luật sư vậy. Vì thế mà tôi phải sửa lại để cho câu từ được trở nên mềm mại hơn một chút. Tướng mạo Phong đen đúa, khuôn mặt thiết diện vô tư như Bao Thanh Thiên, ai mà nghĩ cậu ta lại có thể làm được thơ tình kia chứ? Thì ra tình yêu có thể biến đổi tâm hồn con người ta một cách kỳ diệu thật. Đúng là không ai sinh ra để làm thi sĩ, chỉ có tình yêu biến người ta trở thành thi sĩ mà thôi. Sau khi biên tập xong bài thơ tỏ tình đẫm nước mắt ấy, tôi bèn đưa nó cho Phong. Cậu ta chép lại thật cẩn thận vào một cuốn sổ, rồi mang ngay đến để tặng Loan.

Đến hôm sau thấy Phong vẫn im lặng mà làm ra vẻ bí mật, tôi sốt ruột hỏi:

- Thái độ Loan khi nhận thế nào?

- Cô ấy nhận mà không nói gì cả. Thái độ thì vẫn như mọi hôm – Phong thật lòng thổ lộ.

- Nội dung bài thơ tình cảm lắm. Nếu im lặng là có vẻ ưng rồi đó! - Tôi nói.

Phong cũng vui mừng và tràn đầy hy vọng. Từ đó, cứ có bài thơ nào là cậu lại đưa cho tôi sửa lại, rồi mới đem tặng người yêu. Lời thơ của Phong vì thế mà cũng ngày một mềm mại và dạt dào tình cảm hơn trước.

Vậy là thời gian mà Phong theo đuổi mối tình cũng đã hết năm thứ nhất đại học. Cậu đi lại thăm nom, chăm chút tình cảm như chú ong thợ cần mẫn, bền bỉ và yêu thương. Với một tình yêu vô bờ bến như vậy, thật khó cho người con gái nào có thể cầm lòng đặng. Có hôm đến chỗ Loan chơi, lúc về thì bị mắc mưa nên Phong lăn đùng ra ốm. Không hiểu vì bị cảm lạnh hay là do tương tư nữa. Nhưng mà cậu ta ốm thật, nằm sốt ly bì trên phòng ký túc xá mấy ngày liền mà không đi học được.

Thấy bạn bị như vậy, tôi ái ngại hỏi:

- Chuyện cậu với Loan dạo này sao rồi?

Đang rất mệt mỏi, nhưng khi nghe nhắc đến Loan thì khuôn mặt Phong rạng rỡ hẳn lên. Như được tiếp thêm nguồn sức mạnh vô biên, cậu ngồi hẳn dậy mà rằng:

- Hy vọng là cuối cùng cô ấy cũng sẽ hiểu được tình cảm của mình!..

Lúc này trong lòng cậu chỉ có hình bóng Loan mà thôi, đúng là một mối tình si hiếm thấy.

Một lần Loan mời tôi và Phong về chơi nhà cô ở quê vào dịp cuối tuần. Đối diện nhà Loan có một vườn hoa, khi ấy chúng tôi rủ nhau cùng đi bộ ra đó để dạo mát. Ba đứa ngồi bên những khóm hoa cẩm tú đang khoe sắc để mà trò chuyện, từ đây có thể nhìn thấy được ngôi trường cấp ba mà ngày trước Phong và Loan theo học. Họ kể cho tôi nghe những câu chuyện thủa học trò thật vui. Tôi hiểu rằng, tình yêu mà Phong dành cho Loan một phần cũng bởi những kỷ niệm gắn bó đẹp đẽ đó.

o0o

Thời gian sau tôi chuyển ra ở ngoại trú, vì vậy mà ít gặp Phong hơn. Bữa ấy lên lớp không thấy Phong, tôi liền hỏi thăm cậu bạn ở cùng phòng ký túc xá. Cậu ta nhìn tôi hóm hỉnh, rồi trả lời với một vẻ mặt nghiêm trọng:

- Tối hôm qua Phong bị ngất ở bên trường Bách Khoa. Thế cậu không biết gì thật à?

Tôi hốt hoảng:

- Sao lại bị ngất?

Cậu bạn mỉm cười trấn an:

- Tớ đùa thôi, không phải bị ngất đâu. Nhưng chuyện Phong bị sốc vì thất tình là có thật!...

Rồi cậu ta kể: “Tối hôm qua, Phong và Loan cùng đi sang trường Bách Khoa để dự sinh nhật một người bạn. Phong đinh ninh rằng Loan rủ mình đi là với tư cách người yêu cho nên hãnh diện lắm, vì vậy mà cậu diện bộ cánh đẹp nhất để tháp tùng. Không ngờ khi sang đến nơi, trước đông đủ bạn bè, cô ấy giới thiệu một cậu sinh viên Bách Khoa là người yêu của mình. Phong lúc ấy như bị sét đánh ngang tai, đất trời dường như sụp đổ trước mắt. Trong tình huống này, nếu là một người không biết trấn tĩnh thì dễ bị ngất xỉu lắm. Cũng may Phong là người che dấu tình cảm tốt, vậy nên cậu cố làm ra vẻ điềm nhiên mà ngồi cho đến hết buổi tiệc sinh nhật”.

Thật là buồn hết sức, không ngờ mọi sự lại như vậy. Thì ra tôi cũng bị nhầm thật sao? Quả là tình cảm con gái khó mà đoán trước được. Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng Loan sẽ yêu Phong chứ không phải là người nào khác. Trước mặt chúng tôi, cô ấy không hề lộ ra chuyện tình cảm của mình, mà vẫn cứ đối xử tốt với Phong như bình thường.

Tôi vội vã đi vào ký túc xá để thăm bạn. Lúc này Phong đang nằm bất động trên giường, có vẻ như chẳng thiết gì đến mọi chuyện xung quanh. Thấy tôi vào thăm, Phong miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng khuôn mặt thì rầu rĩ lắm. Mấy cậu cùng phòng thì chỉ biết nhìn nhau mà lặng lẽ thở dài, như một sự cảm thông sâu sắc dành cho chàng chiến binh dũng cảm chẳng may bị ngã ngựa nơi chốn tình trường.

Tôi buồn bã đặt tay lên người bạn mình, lúc sau mới nói được một câu:

- Mình cũng không ngờ chuyện lại như vậy. Cô ấy đối với cậu tốt lắm cơ mà?...

Phong mỉm cười đầy cay đắng, rồi bất giác đọc khe khẽ mấy câu thơ của thi sĩ Hàn Mặc Tử:

“Từ nay tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng

Ngồi lên để thả cái hồn thơ”.