Dĩ
nhiên, để có thể đấu lại với ngài tiến sĩ, ông bổ túc văn hóa cũng phải có võ
của riêng mình. Những chiêu mà ông ưa dùng là “ném đá dấu tay”, “gắp lửa bỏ tay
người”, “thọc gậy bánh xe”…; cho nên ông cũng xứng đáng với cái danh hiệu “năng
lực có hạn, thủ đoạn vô biên” mà người ta vẫn dành cho vậy.
Sự đời nhiều khi thật trớ trêu, oan gia lại gặp ngõ hẹp. Chuyện là có cô
kế toán trẻ mới xin vào làm việc tại cơ quan. Cô này cao ráo xinh đẹp, trông cứ
như đóa hoa mới nở. Gặp đàn ông, cặp mắt của cô lúc nào cũng tít lại như khêu
gợi. Hai quan nhà ta, mặc dù đã có vợ con đề huề nhưng lại có máu dê, nay gặp
của lạ đâu có cầm lòng đặng, cho nên quan nào cũng thích cả. Ý tứ của cô kế
toán thì có vẻ như là: “em chiều cả hai anh”. Mỗi lần đi qua chỗ các quan đang
ngồi làm việc, mắt cô lúng liếng đưa tình, cặp mông căng mẩy sau lớp quần bò bó
sát cứ đánh tanh tách. Khiến cho ngài trưởng phòng nội vụ vừa nhìn hau háu vừa
nuốt nước bọt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Người ta còn chưa quên, trước đây
ông vốn đã có tiền sử bị vợ đánh vì cái tội trêu gái. Ấy là thủa hàn vi,
hồi còn đi trông hàng cho vợ ở ngoài chợ. Nghe đâu ông và cô hàng rau có tình ý
với nhau như thế nào đó. Một bữa nhân lúc vợ về nhà lấy thêm hàng, ông ta liền mon
men đến ngồi cạnh cô hàng rau để mà tán tỉnh. Cô vợ hộ pháp vốn có máu ghen,
vừa lúc đó trông thấy liền túm lấy tóc hắn mà vật ngửa ra, rồi đánh cho một
trận tơi bời giữa chợ. Có phải vì trận đòn ấy mà hắn tức chí bấm chí, rồi quyết
tâm phấn đấu để trở thành trưởng phòng nội vụ như bây giờ hay không. Nhưng dù
sao cái chuyện bị vợ đánh cũng không nên ghi vào tiểu sử thăng quan tiến chức
cho lắm.
Bữa nọ vừa thoáng thấy cô kế toán đi qua phòng, ngài nội vụ liền buông
lời đong đưa:
- Hỡi cô tát nước bên sông, có muốn ăn nhãn thì lồng sang đây…
Nói xong, ngài cười một cách sảng khoái, cái điệu cười mà đến dê cũng
phải gọi bằng cụ. Cho rằng câu ca dao mà mình trích dẫn thật là hợp cảnh và
tình tứ, ngài lấy làm hài lòng lắm. Cô kế toán nghe thế thì cười toe toét, liếc
mắt đưa tình, khiến cho quan ngất ngây vì sung sướng. Vừa lúc đó ngài trưởng
phòng tổ chức cũng đi qua, thấy sự tình như thế thì không nén được giận, liền
dừng lại mà buông một câu:
- Hừ! Lạ thay mặt sắt cũng ngây vì tình!...
Câu này vốn trích trong “Truyện Kiều”, đoạn nói về gã quan dâm đãng Hồ
Tôn Hiến, kẻ đã lừa dối nàng Kiều. Biết quan tổ chức nói xỏ mình, nhưng vì
không có chứng cứ nên quan nội vụ ấm ức lắm. Vả lại ngài cũng thừa hiểu rằng,
nói chuyện chữ nghĩa thì mình không thể lại với người ta. Cho nên đành phải
ngậm bồ hòn làm ngọt mà quay trở vào phòng, đợi đến dịp khác sẽ trả thù sau
vậy.
Một lần cô văn thư đánh máy vào phòng tổ chức có chút việc, tình cờ thấy cô
kế toán đang ngồi tình tứ trên đùi ông tiến sĩ. Còn ông này thì lấy tay mà sờ
mó khắp người cô ta. Chuyện cứ thế mà đồn ầm ra mãi. Mối bất hòa giữa quan nội vụ và ông
tiến sĩ vì thế mà ngày càng trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Nhìn người đẹp kế
toán rơi vào tay quan tổ chức, ông nội vụ giận tím ruột bầm gan, lòng tự nhủ
thầm: “Mày cậy có phong độ và trí thức hơn mà đòi phổng tay trên tao
phỏng? Còn lâu nhé! Không đọ được trước mặt thì tao đánh sau lưng, ban ngày
không được thì tao đánh ban đêm vậy. Cứ đợi đấy!”. Rồi ngài quyết mà
nghĩ kế phục thù, khiến cho ông tiến sĩ phải có ngày bẽ mặt mới thôi.
o0o
Thế rồi cơ hội phục quốc cũng đã đến. Bữa nọ quan nội vụ ở lại trực đêm ở
cơ quan. Phòng tổ chức cách phòng nội vụ chỉ có một dãy hành lang, vì vậy mà
mọi động tĩnh ở đó ngài đều quan sát được cả. Nghĩ đến mưu đồ của mình sắp
thành, ngài ngồi trong phòng vừa hút thuốc lá vừa mỉm cười một mình đắc ý. Ban
ngày mọi người làm việc, tối đến thì về nhà cả, lúc này cơ quan chỉ còn mình
ông và hai anh bảo vệ mà thôi. Đây là thời điểm tốt nhất để kế “ném phân dấu
tay” của ông được thành công mỹ mãn. Số là ban chiều đứng từ phòng mình ở lầu
ba, ông quan sát thấy đoạn đường cái trước cơ quan có hai bãi phân to tướng do
trâu nhà ai mới thải ra. Cho nên ông mới nghĩ ra cái mưu kế tuyệt diệu này.
Đêm đã khuya, lúc này đèn trong khu vực cơ quan cũng đã tắt hết, chỉ riêng phòng bảo vệ là còn sáng mà thôi.
Ông nội vụ cũng tắt đèn ở phòng mình mà giả vờ đi ngủ. Đoạn ông ghé mắt qua cửa
kính để nhìn xuống phòng bảo vệ, thấy một anh thì đã ngủ say, còn anh kia dường
như cũng đang gật gù thì phải. Ông xoa xoa tay hài lòng, rồi một tay cầm xô,
tay kia vác xẻng mà rón rén đi ra ngoài. Trong bóng tối, ông bước nhẹ xuống lầu,
êm ru như một con mèo. Lấy tay đẩy khẽ cánh cửa sau của cơ quan cho mở hé ra,
rồi cứ thế ông thong dong mà đi tuốt ra phía đường cái. Đến chỗ hai bãi phân
trâu lúc chiều, ông nội vụ dừng lại, cẩn thận lấy xẻng mà xúc đổ hết vào trong xô.
Hai bãi phân trâu to đến nỗi gần đầy cả cái xô mà ông mang theo. Xong xuôi đâu
đấy, ông lại cẩn trọng mà lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Không gian lúc
này tĩnh mịch, bốn bề chẳng có một bóng người nào cả, chỉ nghe văng vẳng đâu
đây tiếng chó nhà ai đang sủa ma. Bấy giờ ông mới yên tâm mà nhẹ nhàng xách cái
xô phân để quay trở vào cơ quan. Hai anh bảo vệ thì vẫn đang ngủ say như chết,
giá như ông có khênh cả cơ quan mà dời đi nơi khác thì họ cũng chẳng hề biết gì.
Thế rồi ông lại men theo dãy hành lang, mà leo thẳng một mạch lên phòng tổ
chức. Tại đây, cánh cửa phòng làm việc vẫn khóa im ỉm. Sau khi đặt cái xô
xuống, ông nội vụ lấy xẻng xúc phân mà hắt lên khắp cánh cửa phòng của ngài
tiến sĩ. Khi hai cánh cửa đã dính đầy những phân trâu, phần còn lại trong xô,
ông đổ hết cả ra chỗ thềm phía trước. Xong việc, ông lại trở về phòng mình, rửa
ráy sạch sẽ rồi lên giường đi nghỉ như chưa hề có chuyện gì xẩy ra.
Sáng hôm sau ông nội vụ vừa ngồi ở phòng làm việc, vừa lắng tai nghe mọi động
tĩnh xung quanh. Rồi tiếng ổn ào từ phía phòng tổ chức cũng rộ lên. Đoán chắc
là mọi việc đã diễn ra như ý, ông như mở cờ trong bụng. Thấy cậu nhân
viên trẻ hốt hoảng đi vào, ông bèn lấy giọng hậm họe mà hỏi:
- Hừm! Bên ngoài có việc gì mà ồn cả lên thế?
Cậu nhân viên mau mắn:
- Thưa sếp! Không hiểu ai đó đã đổ phân trâu trước phòng tổ chức. Họ đang
dọn dẹp và cọ rửa ở đó…
Ông nội vụ làm bộ ngạc nhiên:
- Có chuyện đó thật sao?...
Rồi giống như một kẻ tò mò hóng chuyện, ông vội vã theo chân cậu nhân
viên đến đó để mà xem sự thể thế nào.
Tại phòng tổ chức, lúc này hai cánh cửa đã được lau sạch, khóa cũng đã mở
ra. Mấy người làm công tác vệ sinh đang cọ rửa dưới nền thềm cho sạch sẽ trở
lại. Ông tiến sĩ hai ống quần xắn lên đến đầu gối, cặp kính thì trễ xuống tận sống
mũi, nom đến là tội nghiệp. Hai tay ông buông thỏng, rồi vừa đi đi lại lại, ông
vừa ngửa mặt lên trời mà kêu khổ:
- Trời đất ơi!...
Nhìn vẻ mặt thần ra vì hoang mang của đối thủ, ông nội vụ như nở
hoa trong bụng. Sau mấy lời động viên an ủi theo kiểu vô can, ông chắp hai tay
sau đít mà chậm rãi đi về phòng. Thoáng thấy ánh mắt sắc lẹm của ông tiến sĩ
nhìn theo, ông nội vụ biết là đối phương đã nghi mình là thủ phạm, liền nghĩ
thầm: “Cho mày tha hồ mà nghi ngờ nhé, không có bằng chứng thì làm gì
được nhau nào? Xem mày có còn oai vệ và vênh vang như mọi ngày được nữa
không?”.
Tuy không biết kẻ xấu nào đã đổ phân trâu trước phòng làm việc của mình,
nhưng mọi nghi ngờ của ông tiến sĩ đều đổ dồn cả hết cho ông nội vụ. Có lẽ mọi
người trong cơ quan cũng có chung suy nghĩ như vậy. Vì thế mà những nỗ lực giảng
hòa của họ đối với hai ông cũng ngày một trở nên vô vọng. Và ai cũng hiểu rằng,
cái nguy cơ chiến tranh bùng phát sẽ là điều khó tránh khỏi.
o0o
Bữa nay là ngày “Đại đoàn kết toàn dân”, cơ quan tổ chức liên hoan tại
quán thịt chó. Vì mối bất hòa giữa ông tổ chức và ông nội vụ, cho nên họ không được
xếp ngồi chung một mâm với nhau. Tuy ngồi cách một dãy bàn, nhưng hai kỳ phùng
địch thủ vẫn có thể nhìn thấy nhau mỗi khi liếc xéo sang phía đối diện. Rượu
thịt chó được vài tuần, lúc này mọi người đều đã ngà ngà say. Tiếng cười nói ầm
ĩ làm rung chuyển cả ngôi quán nhỏ. Một lúc thì các đĩa đã vơi, cô kế toán liền
đi tiếp đồ nhậu cho mọi người. Lúc đến bàn ông tiến sĩ, cô ưu tiên hơn mà đứng
bên cạnh mãi, cặp vú căng mọng cứ thế mà nhảy tưng tưng trước mặt ông ta. Hình
ảnh đó như càng tăng thêm cái vẻ ghen tuông bất mãn lúc này của ông nội vụ. Ông
nâng li rượu uống một hơi cạn, rồi liếc mắt về phía ông trưởng phòng tổ chức mà
bâng quơ:
- Phục vụ nó mà làm gì. Cái loại lưu manh giả danh trí thức ấy!...
Nhìn trước ngó sau, rõ ràng lúc này chỉ có mỗi cô kế toán là đang phục vụ
mình. Biết là bị ông nội vụ chửi đích danh, ông tiến sĩ liền đứng phắt lên quát
lớn:
- Cái thằng chăn trâu vô học kia. Mày nói ai lưu manh hả?...
- Tao nói mày đấy! Chả lưu manh thì là gì. Cái loại mua bằng cấp ấy thì
tiến sĩ cái gì. Có mà tiến sĩ giấy!
Bị khui ra cái vụ mua bằng tiến sĩ giả của mình, ông tổ chức nổi khùng
dậm chân bạch bạch, chỉ tay về phía địch thủ nói lớn:
- Còn hơn gấp vạn lần cái loại mò cua bắt ốc, bám đít trâu ấy. Viết một
cái đơn cũng không xong thì “trưởng phòng nội vụ” cái nổi gì?...
Những tưởng ông nội vụ sẽ nổi điên lên sau câu thóa mạ này. Nào ngờ ông vẫn
bình thản, cười nhạt mà rằng:
- Bám đít trâu thì đã sao nào? Anh hùng đâu có kể xuất thân. Lưu Hoàng
Thúc khi xưa chẳng phải chỉ là một anh dệt chiếu đó sao? Tao tuy xuất thân thấp
hèn, nhưng làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, chứ đâu có như kẻ nhận tiền
chạy chức rồi cuỗm luôn của người ta…
Bị lật tẩy đã nhiều, tuy nhiên ông tiến sĩ vẫn cố nén giận mà quật lại:
- Mày nói mày quang minh chính đại. Vậy thằng nào ban đêm lén lút đổ phân
trâu trước phòng làm việc của người ta hả?...
Ông nội vụ phủi tay:
- Ai mà biết. Đi hỏi kẻ đó ấy…
Nói rồi ông cười khẩy mà ngồi xuống. Lúc này mỗi người cũng một câu
khuyên can, để cuộc vui có thể tiếp tục.
Ông
tiến sĩ cũng đã ngồi xuống vị trí của mình. Từ nãy đến giờ, vì mãi tranh cãi mà
quên khuấy hết mọi chuyện, bây giờ định thần lại mới nhớ ông nội vụ có nói đến
chuyện mình nhận tiền chạy chức. Điều này là có thật, nhưng không thể để hắn ta
công khai cái chuyện lừa đảo của mình ra trước bàn dân thiên hạ được. Nghĩ đến
đây, ông liên nổi xung đứng dậy, chỉ về phía ông nội vụ mà quát đến sùi bọt mép:
- Thằng kia! Mày nói là tao nhận tiền chạy chức của người ta rồi cuỗm
luôn hồi nào hả? Tao thì cho mày chừa cái thói gắp lửa bỏ tay người đi này…
Vừa dứt lời, ông vớ luôn bát mắm tôm trên bàn mà ném vù về phía ông nội
vụ.
Thấy vật thể lạ bay về phía mình, ông nội vụ vội né mình để tránh. Nhưng không còn kịp nữa rồi, vì thế mà ông lãnh
luôn cả cái bát mắm tôm vào đầu, máu me bê bết cả. Ông cũng xô bàn đứng dậy,
rồi lao nhanh về phía ông tiến sĩ như một cơn lốc. Trong quán lúc này bát chén
đổ loảng xoảng, tiếng la hét thất thanh vang lên không ngớt. Tựa như một võ sĩ
quyền anh, ngài nội vụ tới tấp tung những cú đấm trời giáng vào đầu vào mặt đối
phương. Tuy ngài tiến sĩ kịp giơ tay lên đỡ, nhưng vẫn dính một cơ số đòn vào
mặt. Lúc ông lấy tay vuốt miệng thì chợt thấy một chiếc răng bị rơi ra. Vậy là
kẻ sứt trán, người thì rụng răng. Trong cơn say đòn, cả hai điên tiết xông vào
nhau mà đấm đá khiến cho không ai còn có thể can ngăn được nữa.