Cái hay của anh Phát là luôn khuấy động không khí, làm cho mọi người ai nấy
đều vui vẻ. Nhưng cái sự dở cũng không hề nhỏ chút nào, ấy là anh khen đó nhưng
rồi lại chê ngay được đó. Cho nên người ta thường sợ mà không dám tin tưởng vào
sự tín nghĩa ở nơi anh. Mỗi khi anh khen ai thì bay bổng tận mây xanh, nhưng đã
chê thì chỉ còn nước độn thổ để cho khỏi phải xấu hổ ê chề. Đám con gái vô tình
mà có mặt lúc anh nói chuyện thì phải đỏ mặt mà bỏ đi ngay, vì những lời nhận
xét của anh về họ nhiều khi tục tĩu và nặng nề lắm. Hình như anh có ác cảm với
con gái thì phải, vì hiện giờ đang sống ly thân với vợ.
Mỗi khi công ty có cuộc vui hoặc tổ chức nhậu nhẹt gì đó, người chủ trò
không có ai thích hợp hơn là anh Phát. Có thể nói là anh đảm đương vai trò này
một cách xuất sắc, khiến cho ai cũng cảm thấy hài lòng. Vì ngoài cái tính linh
hoạt trời ban ra, anh còn giỏi chế biến các món ăn nữa. Việc lựa chọn món gì,
địa điểm tập trung ở đâu cho thích hợp, ý kiến của anh bao giờ cũng miễn chê.
Cho nên, mặc dù không có chức sắc gì, nhưng trong các cuộc nhậu, anh Phát luôn
ngồi ở vị trí trung tâm. Người ngoài nhìn vào, ai cũng nhầm anh là sếp lớn của
công ty.
Chúng tôi thường được nghe anh nói toàn những chuyện to tát trên trời
dưới biển, nào là dự án này, rồi kế hoạch nọ. Ai nghe qua cũng thấy thích và bị
mê hoặc cả. Tiếng anh sang sảng, vang như chuông đồng, cặp mắt to tròn láo liên
mỗi khi nói. Ngôn ngữ mà anh hay dùng thuộc loại “đại ngôn” và “thậm xưng”, đại
loại như:
- Hỡi các anh em!
- Tổng công ty của chúng ta.
- Ngài Chủ tịch tập đoàn…
Thế đấy, người hiểu cho anh thì thông cảm, người không biết thì cho rằng
anh là người hay nói dóc, “Mười voi không được bát nước xáo”. Cánh thanh niên
trong công ty đố nhau xem độ chính xác trong những câu chuyện của anh Phát là
bao nhiêu phần trăm. Người thì cho rằng chỉ khoảng hai phần trăm, kẻ lại nói
chẳng có phần trăm sự thật nào. Cái sự phần trăm đó thì để lúc khác bàn, vì
thực tình mà nói thì cũng khó mà đong đếm được. Nhưng chuyện này thì chúng tôi
có thể biết được độ đích xác về tính “thậm xưng” của anh. Ấy là mặc dù trong
túi thường chỉ có mấy trăm ngàn, nhưng khi nói về tiền bạc, bao giờ anh cũng
toàn nói đến tiền tỉ, thậm chí là hàng trăm hàng ngàn tỉ. Nhiều đối tác làm ăn
với công ty, nghe anh nói vậy thì thường nhắm mắt lại, để mà mơ màng về những
phi vụ hợp đồng làm ăn lớn. Mặc dù không ký được hợp đồng nào cho công ty, nhưng
cái tài ăn nói của anh cũng mang lại lợi ích không nhỏ, vì nó giống như vai trò
của tiếp thị hay quảng cáo vậy.
o0o
Mỗi khi rảnh, anh Phát thường hay đi đây đó quanh vùng để thăm thú. Có
thể nói là phong cách sống của anh rất phong lưu, cho dù thu nhập của công ty
chúng tôi chỉ thuộc loại thấp bé. Cũng nhờ đó mà chúng tôi được sang lây, vì ai
cũng nghĩ công ty đang ăn nên làm ra lắm. Anh Phát có một thú vui rất là tao
nhã, ấy là tìm mua chó cúc. Nghe tin nhà ai có đàn chó mới đẻ là kiểu gì anh
cũng tìm đến tận nơi để mà xem và hỏi mua, rồi cuối tháng lại mang về quê. Cái
thú chơi dân dã đó không tốn kém lắm, nhưng lại được tiếng là phong lưu, cho
nên phong độ của anh vẫn được duy trì mà không hề suy giảm. Có lẽ ở nhà nuôi
nhiều chó lắm, hoặc như mua để biếu tặng người khác, cho nên anh mới có cái thú
săn tìm chó đẹp nhiều đến như vậy.
Mặt trăng mặt trời thường không ưa gì nhau, cho nên anh Phát cũng hay mâu
thuẫn với tay quản lý công ty của công ty tôi. Bất cứ ở đâu, cứ hễ người này có
mặt thì người kia lập tức bỏ đi. Dạo nọ có anh tên là Vinh mới vào làm bảo vệ cho
công ty, vì chân ướt chân ráo cho nên anh ta chưa hiểu sự tình gì cả. Không
hiểu bị tay quản lý làm công tác tư tưởng thế nào, mà anh ta đâm ra ghét anh
Phát. Một lần anh Phát đang ngồi trong toilet, anh Vinh bảo vệ liền ra khóa
trái ngay cửa lại. Anh Phát giải quyết nhu cầu xong không mở cửa để ra ngoài được.
Tức tối mà đấm thình thình cũng chẳng có ai thưa, anh đành phải ngồi trong đó
mà chịu cái nóng kinh hoàng của mùa hè đến gần một tiếng đồng hồ. Đến khi có
người đi qua nhà vệ sinh, nghe tiếng anh kêu cứu thì mới nói cho mọi người
biết. Lúc này anh Vinh mới mang chìa khóa ra để mở. Khi cánh cửa vừa hé ra,
không nói không rằng, anh Phát xông vào thoi tới tấp mấy cú đấm vào mặt anh
Vinh, khiến cho mặt anh này sưng vù.
Chuyện ồn ào cả lên, thế là tay quản lý bắt cả hai người phải viết bản
kiểm điểm. Nhìn nét chữ ngoằn ngoèo vì mới học hết lớp bốn của anh Vinh mà
không ai nhịn được cười: “..Tôi vừa mở cửa nhà vệ sinh thì bị anh Phát
xông ra đấm liên tiếp bảy quả vào mặt…”. Còn anh Phát thì mặt đỏ
tía tai, liên tục xòe hai bàn tay mũm mĩm, nhún vai phân bua với mọi người:
- Nó khóa trái cửa lại, nhốt tôi trong toilet…
Sau đó chúng tôi dàn hòa cho hai người, vì dù sao anh Vinh cũng mới vào
công ty làm việc, chưa hiểu mô tê gì cả.
o0o
Thế rồi dạo này người ta lại thấy anh Phát đột nhiên thay đổi kiểu tóc.
Cái kiểu đầu lượn sóng như tài tử điện ảnh trước đây không còn nữa, thay vào đó
là mái đầu húi cua nhẵn thín.Trông chả khác gì mấy ông giám đốc công ty Đài
Loan, hay Hàn Quốc, Nhật Bản thường đóng quanh đây vậy. Nhìn dáng điệu to béo
hồng hào của anh, nhất là cái điệu đi khuỳnh khuỳnh mỗi khi bước xuống ô tô, có
đoán anh là chủ tịch tập đoàn cũng không hề oan chút nào, chứ nói gì đến mấy
chức giám đốc công ty này nọ. Đối với anh em chúng tôi, kiểu đầu nhẵn thín càng
khiến anh xứng đáng với cái tên “Tượng Di Lặc” hơn nhiều lắm.
Cũng cần nhắc lại, ấy là công ty chúng tôi mới thành lập nên nhân sự còn
chưa ổn định. Vì vậy mà người ta chỉ mới cử lên đây một người làm quản lý tạm
thời. Tay quản lý này cũng về Hà Nội suốt, thi thoảng mới có mặt ở công ty. Vì
chưa có chức danh cụ thể, nên mọi người tự bàn bạc với nhau mà giải quyết công
việc, không phân biệt thấp cao gì cả.
Một bữa mấy anh em chúng tôi tập trung bàn công việc như mọi khi.
Chợt thấy ngoài hành lang có một anh chàng trẻ tuổi đang đứng rụt rè, trên tay
cầm bộ hồ sơ giống như là người đi xin việc vậy. Dường như đây là lần đầu tiên
đến công ty, cho nên anh ta có vẻ lạ lẫm lắm. Một lúc thì chúng tôi họp xong,
bấy giờ anh chàng nọ mới dám mạnh dạn mà đi vào trong phòng. Anh ta đang định
hỏi điều gì đó thì chợt nghe thấy tiếng quát của anh Phát vang lên như sấm:
- Có chuyện gì đấy? Ai cho phép anh vào đây hả!
Tiếng của anh lớn và sang sảng, khiến cho anh chàng kia giật mình mà đánh
rơi cả quyển hồ sơ đang cầm trên tay. Sau khi định thần lại, anh ta ngượng
ngùng cúi xuống nhặt bộ hồ sơ lên. Thấy anh Phát ngồi chễm chệ trên ghế, tác
phong lại bệ vệ uy nghiêm, đoán chắc đây là giám đốc, anh thanh niên liền mon
men lại gần, ấp úng:
- Dạ! Thưa anh!… em muốn trình bày… chút việc…
Rồi anh ta đặt cái bộ hồ sơ xin việc lên mặt bàn. Anh Phát nhìn thẳng vào
mặt anh chàng tội nghiệp kia, rồi cất giọng sang sảng:
- Đưa đây!
Anh chàng kia lại được một phen giật mình. Không dám đặt hồ sơ lên bàn
nữa, mà cầm cả hai tay để đưa cho anh Phát.
Trong khi chờ anh Phát xem lướt qua những dòng chữ ghi bên ngoài bộ hồ
sơ, anh chàng xin việc kia vẫn đứng khúm núm mà chưa dám ngồi. Lúc sau anh Phát
mới ngẩng mặt lên, hạ giọng:
- Ngồi xuống đi!
Bấy giờ anh thanh niên mới dám khép nép ngồi xuống mép ghế, nhưng cứ vẫn
nhấp nhổm không yên.
- Xin vào đây làm việc hả? Học trường gì ra? Đã đi làm ở đâu chưa? – Anh
Phát lại hỏi.
Cách đó vài dãy bàn, chúng tôi im lặng đưa mắt cho nhau mà cố nhịn cười.
Vì tất cả đang được chứng kiến một vở kịch mà anh Phát đóng rất xuất sắc. Cho
dù anh không phải là sếp, cũng không phụ trách công việc tuyển dụng nhân sự,
nhiệm vụ của anh chỉ là lái xe chở hàng mà thôi. Có người định mở miệng nói,
nhưng thấy anh chàng kia tin quá nên lại ngồi im lặng. Tất cả chúng tôi lúc này
đành bấm bụng để xem nốt vở kịch vậy.
Anh kia lắp bắp trình bày những gì với anh Phát, chúng tôi nghe không rõ,
nhưng nhìn nét mặt thì biết anh ta đang run lắm. Sau khi trình bày xong, người
thanh niên khúm núm cầm bao thuốc lá bằng hai tay giơ về phía anh Phát:
- Dạ! Mời giám đốc hút thuốc!…
Có người trong đám chúng tôi suýt bật cười ra thành tiếng, nhưng anh ta
lập tức bị một cái véo đau điếng của người ngồi bên cạnh.
Không khách sáo, anh Phát rút ngay một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Thấy thái độ tự nhiên
của “giám đốc”, anh chàng xin việc đã bớt run hơn, lấm lét nhìn anh mà đợi chờ,
hy vọng. Thời gian chậm chạp trôi, chúng tôi nghe rõ cả tiếng lạch cạch
của chiếc kim đồng hồ treo tường đang nhích dần từng chút một.
Đang xem hồ sơ, đột nhiên anh Phát ngẩng lên nhìn người thanh niên, rồi
nói: