Sơn nhấc ống nghe
lên và bắt đầu gọi vào số máy điện thoại quen thuộc. Đây vốn là số dịch vụ ở gần
nhà Thu, nơi mà cô và anh vẫn thường sử dụng để liên lạc với nhau mỗi khi cần. Có
tiếng đổ chuông, rồi giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia: “A lô! Tôi nghe đây”. Anh mừng
rỡ: “A lô! Chị cho gặp Thu được không ạ!”. “Hoài Thu phải không?” – Người trực
điện thoại cẩn thận hỏi lại, có vẻ như chị ta đã nhận ra được người đang nói
chuyện với mình. “Dạ! Đúng rồi!”. “Vậy thì 5 phút sau anh gọi lại nhé, tôi sẽ
đi kêu ngay!”. Anh gác máy, rồi giơ tay nhìn đồng hồ. Chỉ mấy phút thôi, nhưng không
hiểu sao giờ này anh lại cảm thấy thời gian chậm trôi đến vậy. Chiếc kim giây cứ thế nhích dần từng nấc một, chậm chạp như thể cố tình thử thách lòng kiên
nhẫn của chủ nhân. Rồi để khỏi cảm thấy sốt ruột, anh quay mặt nhìn ra phía ngoài
đường phố một lúc. Ở ngoài ấy, dòng xe cộ vẫn nối tiếp nhau mà đi lại nhộn nhịp
như mắc cửi. Tuy chiếc buồng kính đã cách âm, nhưng những âm thanh của cuộc sống
kia thì vẫn cứ đều đặn vọng đến tai anh, ồn ào và náo nhiệt. Cuộc sống mưu sinh
thực bộn bề xuôi ngược, dường như con người ta ai cũng có những công việc và mối
bận tâm của riêng mình. Ở buồng bên cạnh, một chị trung niên ăn vận khá thời
thượng, cái miệng thoa son đỏ chót vẫn đang tán điện thoại liên hồi. Chẳng hiểu
chị ta nói chuyện gì mà cứ cười toe toét, những ngón tay búp măng trắng muốt hết
vung lên rồi lại đặt xuống nhịp nhàng, như thể là đang vũ ba lê vậy. “Phụ nữ
nhiều khi cũng thật kỳ cục, hễ cứ ngồi tán chuyện với nhau là họ dường như quên
hết mọi sự trên đời” – Sơn mỉm cười nghĩ thầm. Một điệu cười nhếch môi, nửa như
cảm thông, nửa chế diễu, khôi hài. Chếch về phía tay trái anh chừng vài mét,
sau chiếc bàn dài được ốp bằng những tấm nhựa màu trắng sạch sẽ, cô nhân viên
bưu điện đang ngồi lơ đãng bên lọ hoa tươi. Những bông hoa Păng Xê được cắm một
cách khá thẫm mĩ, chứng tỏ cô phải là một người khéo tay và giỏi nữ công gia
chánh lắm. Cô gái còn trẻ và khá xinh, dường như cũng chưa lập gia đình thì phải.
Cũng không khó để nhận ra điều đó, vì cứ nhìn vào nét mặt vô tư lự của cô thì khắc
biết. Người phụ nữ đã lập gia đình thì bao giờ cũng phải bận tâm với đủ thứ lo toan,
chứ chẳng thể nào nom nhí nhảnh và vô tư như vậy được. Chẳng hiểu là lúc này cô
đang hý hoáy ghi chép những gì vào cuốn sổ bìa da màu đen được đặt trên bàn, nhưng
có vẻ cẩn thận và dụng tâm lắm.
Sơn lại nhìn đồng
hồ, thời gian chờ đợi đã hết. Anh nhấc ống nghe lên, rồi nhấn tay vào nút
“Redial”. Chuông vừa đổ thì phía bên kia liền nhấc máy, một tiếng “Cạch” vang
lên, âm thanh nghe gọn gàng và dứt khoát. Rồi có tiếng của Thu rụt rè:
- A lô!...
- Sáng nay em
không đi học sao? – Anh hỏi, ngay khi vừa nhận ra giọng của người yêu.
Thu nũng nịu:
- Em không đi học.
Hôm nay em học buổi chiều!…
- Vậy ư? - Cặp
lông mày anh nhướng lên, cố hình dung ra cái vẻ mặt làm nũng có lẽ là rất đáng
yêu của cô lúc này.
- Còn anh thế
nào? Có khỏe không? Sao lại gọi cho em vào giờ này?...
Sự thắc mắc của Thu
là có nguyên do, vì thường thì anh vẫn gọi điện cho cô vào buổi tối hoặc cuối
tuần. Bởi ban ngày cô còn phải đi học, vì thế mà người trực điện thoại sẽ chẳng
thể nào giúp anh liên hệ được. Nếu không phải việc cần và đột xuất thì đĩ nhiên
là anh sẽ không gọi vào giờ này.
- Anh khỏe! – Sơn
đáp, có phần hơi bối rối vì những câu hỏi dồn dập của cô.
Sau vài giây ngập
ngừng, cô bất giác hỏi:
- Anh có nhớ em
không?...
- Nhớ em nhiều lắm!
Mọi lúc và mọi nơi! – Sơn ghé sát ống nghe và nói bằng một giọng âu yếm. Khuôn
mặt anh đỏ ửng vì ngượng ngùng, dù trong buồng điện thoại lúc này chẳng có ai cả.
Một thoáng im lặng,
có vẻ như cả hai đang cảm nhận cái nổi nhớ mà một nửa kia chỉ dành tặng riêng mình.
Sơn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch trong lồng ngực. Có lẽ thời
khắc này cô cũng giống như anh, trái tim cũng đang đập loạn nhịp vì yêu. “Tình
yêu thật lạ kỳ, dường như hai con tim sinh ra là để đập cho nhau. Trái tim em
giờ đây chỉ đập cho một mình anh, chỉ thổn thức vì anh mà thôi!” - Sơn nhớ đã có
lần cô nói với anh như vậy.
- Ngày mai anh về
quê. Mình có thể gặp nhau được không em? – Sơn hào hứng thông báo với người yêu,
và nghĩ rằng cô sẽ rất vui khi biết tin này.
- Vậy ư anh? – Giọng
Thu như reo lên. Có vẻ như cô đã không kìm nén được cảm xúc vì niềm vui đến bất
chợt.
Sơn còn chưa kịp
trả lời thì Thu lại hỏi, giọng cô sôi nổi hẳn lên:
- Thế anh về có được
lâu không?
- Chỉ ba hôm
thôi em ạ!
- Vậy thì để em
xem nào! – Cô phân vân, và bắt đầu lẩm nhẩm suy tính – Hôm nay thứ sáu…ngày kia
là chủ nhật…
Im lặng một lúc,
rồi giọng Thu âu yếm vang lên từ đầu dây bên kia:
- Vậy thì ngày
kia, chủ nhật, mình sẽ gặp nhau ở quê nhé anh!
o0o
Lần nào cũng vậy,
mỗi lần về đến nhà là Sơn đều thích đi ra khu vườn phía trước cổng để mà ngắm
nhìn cây cối ngoài đó một lúc. Anh thường đứng dưới những tán lá xanh tốt, rồi đưa mắt
nhìn khắp lượt để xem chúng thay đổi như thế nào. Những lúc như thế, anh có cảm
giác như mình đang được đắm chìm giữa khung cảnh thiên nhiên và bầu không khí
trong lành của miền quê thân thuộc. Đi dạo một vòng quanh vườn với không gian
yên tĩnh, hễ ngửi thấy cái mùi thơm dịu nhẹ của hoa bưởi, hoa xoài là anh lại thấy
tỉnh táo cả người. Đôi khi đang đứng, lại bất chợt nghe thấy tiếng rụng lộp bộp
của những trái xoài sắp chín từ thân cây cổ thụ nơi góc vườn. Những quả ấy, chỉ
cần đem ủ ít hôm là sẽ chín vàng ươm và tỏa ra một mùi thơm nức mũi. Rồi mấy
cây táo, cây ổi mà anh thường háo hức vin cành để tìm hái những quả tròn căng mẩy,
vàng ươm lấp ló sau kẽ lá. Sau những cơn mưa mùa hạ, lúc này đám cây trong vườn
đã trở nên xanh tốt lạ thường. Dường như chúng đã được đất trời thổi vào trong đó
một sức sống mới, dẻo dai và mãnh liệt. Cành lá của chúng vươn dài, rậm rạp, gần
như che chắn hết cả lối đi trong khu vườn. Trong tiếng xào xạc của cơn gió nồm mát
rượi, những tia nắng bắt đầu chiếu xuyên qua tán lá, in xuống mặt đất thành những
đốm tròn nhỏ màu vàng nhạt như bức tranh tô màu của lũ trẻ. Đi dạo một lúc đã
thấy mệt, Sơn dừng lại và vịn tay vào gốc bưởi để đứng nghỉ ngơi cho thư giãn đầu
óc. Vừa lúc nãy, Thu có gọi điện báo cho anh biết là sáng nay cô sẽ bắt đầu từ
thành phố về quê. Rồi lại hẹn là chiều nay hai người sẽ gặp nhau ở nhà cô. Anh
và Thu trước đây vốn là người cùng quê. Nhưng giờ đây cô đang sống với bố mẹ ở
thành phố, nơi mà cô đang theo học đại học. Ngôi nhà ở quê bây giờ chỉ còn người
anh trai của cô cùng với vợ con anh ở đó. Những ngày hè hoặc tết, cô vẫn thường
về thăm nhà với bố hoặc mẹ. Từ khi yêu anh, cô lại càng hay về quê hơn, và dĩ
nhiên là căn nhà đã trở thành điểm hẹn lý tưởng để cho họ gặp nhau.
Có tiếng xe máy đi
vào trong sân, Sơn ngó lên thì nhận ra Hoan - vốn là trưởng ban liên lạc của lớp
anh hồi cấp ba. Sở dĩ được mọi người bầu làm trưởng ban liên lạc, vì anh chàng tính
tình hoạt bát, lại rất có trách nhiệm với lớp. Mỗi khi nhóm họp hay có việc
liên quan đến lớp, cậu ta lại chạy như con thoi, chẳng bao giờ nề hà gì cả.
Vừa nhìn thấy
Sơn, Hoan đã cất tiếng oang oang:
- Chiều nay cậu đến
nhà tớ họp lớp nhé!
- Vậy hả? Thế đã
tập trung được đông chưa? – Sơn vẫn đứng
ở chỗ góc vườn, lớn tiếng hỏi vọng vào với một vẻ hoan hỉ.
- Chỉ được khoảng
nửa lớp thôi. Những đứa học ở Hà Nội và miền Nam thì gần như đều đã đi hết cả –
Hoan lại nhanh nhảu đáp.
Sơn lấy tay vạch
cành ổi lòa xòa trước mặt, rồi men theo luống tía tô để mà đi vào trong sân. Những
đám lá tía tô màu tím cứ cọ ràn rạt vào chân anh, rồi tỏa ra một mùi thơm hăng
hắc đặc trưng.
Hai người bạn vồn
vã bắt tay khi vừa giáp mặt nhau. Hoan nắm
lấy tay Sơn lắc mạnh, rồi liến thoắng:
- Chà! Cậu thì
lúc nào cũng cao lốc ngốc như vậy. Còn nhớ hồi trước, lớp mình cậu là người học
giỏi Văn nhất đấy. Còn cái Vân thì giỏi Toán, Hùng còi giỏi Hóa…
Sơn cười xuề xòa,
rồi nheo mắt nhìn cậu ta:
- Thế còn cậu. Từ
sáng đến giờ đã liên lạc được mấy nơi rồi?
Cậu chàng nghe hỏi
vậy thì ghé sát vào tai Sơn mà làm ra vẻ quan trọng:
- Cũng phải khó
khăn lắm tớ mới tổ chức được cuộc họp này đấy. Có trường sắp hết hè, trường khác
thì đã học được vài tuần rồi. Lịch học mỗi trường một khác nhau, cho nên nếu
làm chậm vài hôm nữa thì chắc là tụi nó đã đi hết cả…
Tổ chức một cuộc
gặp mặt chẳng hề đơn giản chút nào, và dĩ nhiên đó càng không phải là một công
việc mà bất cứ ai cũng có thể làm được. Bởi vậy mà Sơn cứ gật gù mãi, ra chiều cảm
thông cho cái sự vất vả của anh bạn mình ghê lắm.
- Khi nào thì cậu
lại ra Hà Nội học? – Hoan hỏi, đôi mắt tròn và trong vắt như mắt mèo của cậu ta
nhìn Sơn một cách linh hoạt.
- Mai mình đi rồi!
Tranh thủ về nhà được mấy hôm thôi mà – Sơn đáp, rồi đưa tay vuốt ngược mái tóc
lên với một vẻ lơ đễnh.
Sực nhớ là từ
nãy đến giờ hai người vẫn đang đứng nói chuyện ở ngoài sân, Sơn bèn chìa bàn tay,
sốt sắng:
- Mình vào trong
nhà ngồi chơi một lúc đã!
- Thôi để lúc khác! Bây giờ tớ còn phải đi đến
nhà mấy đứa nữa đây. Thời gian gấp lắm. Chẳng mấy nhà có điện thoại, cho nên
làm công tác liên lạc khổ như thế đấy!...
Nói rồi Hoan ngoác
cái miệng rộng ra tận mang tai mà cười ha hả. Cậu ta lật đật ngồi lên xe, lớn
tiếng chào Sơn một lần nữa rồi nổ máy mà phóng băng băng ra cổng.
Hoan đi rồi, Sơn
cứ băn khoăn mà suy nghĩ mãi về cuộc họp lớp sắp diễn ra. Chiều nay Thu cũng đã
hẹn là họ sẽ gặp nhau tại nhà cô. Nhưng họp lớp lại là một dịp đặc biệt và cần
thiết, vì chẳng mấy khi bạn bè có cơ hội gặp mặt nhau đông đủ như vậy cả. Với những
người học ở tận trong miền Nam, thì có khi đến cả năm nay họ không nhìn thấy mặt
nhau ấy chứ. Bây giờ nếu mà gặp lại thì chắc là vui lắm đây. Vả lại, Hoan đã đến
tận nhà để mời rồi, nếu mà mình vắng mặt thì nhất định sẽ bị bạn bè chê trách chứ
chẳng chơi. Bởi vậy mà anh dự định chiều nay sẽ ghé qua nhà Hoan để tham dự cuộc
họp lớp một lúc, rồi sau đó sẽ đến gặp Thu như đã hẹn.
o0o
Buổi chiều, lúc
Sơn đến nhà Hoan thì đã thấy có hơn mươi người trong lớp đang tập trung ở đó. Cả
đám bạn tay bắt mặt mừng, rồi hỏi chuyện nhau râm ran một lúc. Điều khiến Sơn cảm
thấy bất ngờ là anh chàng Thanh phi công chẳng hiểu vì sao mà giờ này cũng có mặt
được. Thanh mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, eo lưng thắt dây nịt, trên hai
cầu vai thì đeo quân hàm lủng lẳng, ra chiều oách lắm. Nhìn cậu ta bước đi oai
vệ, hai khuỷu tay thì khuỳnh ra, cả cái thân hình cao lớn lực lưỡng cứ lao
nhanh về phía trước, khiến cho các cô gái cứ ngồi đấm vai nhau mà cười khúc
khích. Đã thế, thi thoảng anh chàng lại cất tiếng oang oang khắp nhà, chẳng
khác nào như đang hô điều lệnh khi diễn tập vậy, cho nên trông lại càng vui tợn.
Thanh vốn là hiện tượng độc nhất vô nhị của lớp, và có lẽ là của cả trường từ
trước tới nay nữa. Hồi cuối năm mười hai, trong khi cả lớp ai cũng đều đăng ký để
thi vào các trường cao đẳng và đại học, thì mỗi mình cậu ta lại chọn nghề phi
công lái máy bay phản lực – cái nghề đòi hỏi phải có sức khỏe và thể hình rất tốt.
Cũng may là anh chàng đã đáp ứng được những tiêu chuẩn khắt khe đó. Cho nên khi
đoàn tuyển dụng phi công về trường, Thanh đã mau chóng trúng tuyển. Anh
chàng cho mọi người biết rằng, ít hôm nữa thì mình sẽ chuyển từ ngoài Bắc vào trong
Khánh Hòa để mà bắt đầu thực tập bay.
Một lúc sau thì lại
có thêm mấy người đến nữa. Áng chừng các thành viên đã có mặt đầy đủ, trưởng
ban liên lạc Hoan phấn khởi đứng bật dậy, hai tay vỗ vào nhau đen đét:
- A lê hấp! Tất
cả hãy cùng ngồi vào chỗ đi nào!
Mọi người nghe vậy
thì lục tục rủ nhau mà ngồi vào dãy bàn ghế được kê thẳng hàng ở ngay chính giữa
nhà. Trên bàn lúc này đã được bày biện đủ thứ, nào là bánh kẹo, hoa quả, rồi thì
cả bia và nước giải khát nữa. Ồn ào một lúc, ai nấy cũng ổn định được chỗ ngồi,
tuy nhiên tiếng cười nói thì vẫn cứ thế vang lên không ngớt. Nhân lúc mọi người
đang sắp xếp vị trí, Vân đã nhẹ nhàng và ý tứ đến ngồi cạnh Sơn từ lúc nào. Anh
quay sang chào Vân bằng một nụ cười thân thiện, và vẫn nhận ra ở cô cái dáng vẻ
dịu dàng cũng như giọng nói thủ thỉ như ngày nào.
Từ chỗ ngồi của
mình, Hoan đứng lên ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cậu ta bắt đầu tuyên bố
lý do cuộc họp hôm nay. Đại ý là nhân dịp kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, mọi người
trong lớp tổ chức họp mặt liên hoan, nhân tiện cũng đề ra những kế hoạch cho thời
gian sắp tới. Cậu chàng nói hăng quá, đến nổi mặt đỏ tía tai, cho dù đến giờ
này vẫn chưa được uống một giọt rượu nào cả. Khi Hoan vừa dứt lời, các thành
viên khác trong lớp đã lập tức vỗ tay rào rào để tán thưởng.
Đợi cho tiếng ồn
ào của mọi người vừa lắng xuống, Vân quay sang phía Sơn, ngập ngừng:
- Thời gian này,
cuộc sống của Sơn thế nào?...
- Mình vẫn ổn! –
Sơn trả lời nhát gừng, có vẻ như anh đang không được tự nhiên cho lắm.
- Sơn và Thu vẫn
yêu nhau chứ? – Vân hỏi sau một phút im lặng. Dường như trên khuôn mặt xinh đẹp của cô vương vấn một
nổi buồn thầm kín nào đó.
- Chúng mình vẫn
vậy. Chẳng có chuyện gì xẩy ra cả – Sơn đáp, vẻ bình thản. Anh bật lửa châm thuốc
hút, và tự nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng đến kỳ lạ.
- Sơn không nên
hút thuốc mà ảnh hưởng đến sức khỏe! – Vân nói, và khẽ chạm nhẹ tay vào người
anh.
Một tình cảm nào
đó giống như những con sóng xao động chợt trào dâng trong lòng Sơn. Anh không thể
ngờ, rằng đến giờ phút này mà Vân vẫn còn tỏ ra quan tâm đến anh như vậy. Nếu là
trước đây, anh sẽ sẵn lòng đón nhận những tình cảm đó một cách vô điều kiện. Nhưng
giờ đây thì mọi thứ đã khác rồi, mỗi người đều đã có cho cuộc đời mình một lối
đi riêng. Ngày đó, anh với Vân có tình cảm với nhau, và đó cũng là những rung động
đầu đời đầy thi vị của họ. Nhưng vì lúc đó cả hai đều nhút nhát, cho nên chẳng
ai dám hé lộ cho người khác biết những tình cảm chân thật của mình. Đôi khi
trong giờ học, họ bất chợt quay sang và bắt gặp ánh mắt của nhau, rồi cả hai
cùng cúi đầu e thẹn. Và những tình cảm vấn vương vẫn chỉ dừng lại ở đó, giống
như những hạt nắng vàng rộm của mùa thu, đẹp mơ màng nhưng chẳng hề gay gắt, cuồng
nhiệt. Nửa kỳ sau của lớp mười hai, cô ngồi bàn trên, còn anh thì ngồi ở ngay bàn
dưới phía sau. Lần đó, lấy cớ hỏi mượn cô cuốn vở - Vì Vân viết chữ rất đẹp, lại
hầu như không ghi thiếu một buổi học nào cả - Rồi Sơn kẹp vào trong đó một bài
thơ mà anh đã viết để tặng cô. Con gái vốn nhạy cảm, cho nên lúc anh trả lại cuốn
vở, cô đã mở hé ra để xem. Và khi nhìn thấy bài thơ anh kẹp trong đó, cô đã đỏ
mặt rồi gấp ngay cuốn vở lại và bỏ vào trong cặp, như sợ có người bắt gặp điều bí mật giữa hai
người vậy. Dĩ nhiên là khi về nhà, cô đã mở bài thơ đó ra đọc. Thế rồi liền mấy
hôm sau đó, mỗi khi đến lớp, cả hai đều xấu hổ đến nổi không dám chạm mặt hay nói
chuyện với nhau.
Dường như đọc được
những suy nghĩ của Sơn lúc này, Vân liếc mắt sang phía anh, mỉm cười rồi nói bâng quơ:
- Bài thơ đó thật hay!...
- Ý Vân nói bài
thơ nào? – Sơn vờ ngạc nhiên.
- Bài thơ mà…
Sơn tặng cho Vân ngày trước ấy! – Vân thẹn thùng, đôi má đột nhiên bừng đỏ.
Sơn vội nói, như
để chữa thẹn:
- Đúng là những
tình cảm của một thời vụng dại. Phải vậy không Vân?...
Vân không đáp mà
chỉ lặng lẽ gật đầu. Rồi cả hai cùng im lặng. Nhắc lại những kỷ niệm từ thủa học
trò, khiến cho họ không khỏi cảm thấy một chút gì đó tiếc nuối và xốn xang.
- Thời gian sẽ
làm đổi thay tất cả! - Sơn bất chợt lên tiếng. Trên khuôn mặt cương nghị của
anh ngày nào, giờ đây hiện rõ vẻ bất lực và cam chịu - Còn Vân bây giờ sao rồi?...
Vân cầm một tờ
giấy bóng gói kẹo trên bàn và mân mê nó trên tay. Lát sau, cô trả lời anh bằng
một giọng buồn buồn:
- Vân cũng đã gặp
được một người hiểu mình. Anh ấy là người tốt, lớn hơn Vân vài tuổi…
- Vậy cũng tốt! –
Sơn nói, nhưng không hiểu sao lại bất giác thở dài. Có phải là do một thứ tình cảm ích kỷ nào đó vẫn còn đang ám ảnh và ngự trị ở trong con người anh hay
không nữa.
Quanh họ, đám bạn
bè vẫn đang nâng cốc và nói cười vui vẻ, nhưng lúc này cả hai đều mang trong
lòng những tâm sự nặng trĩu về một quá khứ đầy tiếc nuối, ưu tư.
o0o
Thu hết đứng lên
rồi lại ngồi xuống, chẳng hiểu vì sao mà từ nãy đến giờ lòng cô cứ nóng như có lửa
đốt. Cô đã chờ Sơn cả buổi chiều, vậy mà cho đến giờ này vẫn chưa thấy bóng
dáng anh đâu. Những câu hỏi nghi vấn cứ vẩn vơ trong đầu, khiến cho cô chẳng thể
nào yên tâm được. Không lẽ anh lại vô tâm đến thế ư? Có chuyện gì quan trọng đến
nỗi anh quên cả cuộc hẹn với người yêu của mình kia chứ? Nếu như hai người vẫn
thường xuyên gặp mặt nhau thì không sao, nhưng đằng này đã mấy tháng trời xa
cách. Cô đã phải vượt qua cả một chặng đường dài, chỉ để gặp anh trong phút chốc,
vậy mà anh lại đành bỏ lỡ hay sao? Một lúc, như để quên đi cái cảm giác đợi chờ
khắc khoải, cô đi ra chỗ trước sân để tưới nước cho mấy bụi hoa lưu li ở ngoài đó. Hồi
còn ở nhà, cô vẫn thường chăm sóc và ngắm nhìn chúng một cách thích thú. Những
bông hoa tím biếc nhỏ xinh, với những cánh hoa mong manh, nom đáng yêu đến lạ. Khi
vui, cô ngắm chúng đã đành, nhưng những lúc buồn, chúng cũng mang lại cho cô một
nổi lòng an nhiên, thư thái. Đối với cô, chúng cũng như một người bạn, cũng biết
sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống.
Đã hơn 6 giờ chiều,
vậy mà vẫn chưa thấy Sơn đến. Cổ họng Thu lúc này như nghẹn lại, nước mắt thì cứ
chực trào ra vì cảm thấy tủi thân. Ngoài sân, anh trai cô đã ăn mặc chỉnh tề và
đang đi đi lại lại vì sốt ruột. Thế rồi, có vẻ như không còn giữ được bình tĩnh
nữa, anh gắt toáng lên:
- Giờ này chắc
là nó không đến nữa đâu! Thôi đi đi! Trời sắp tối rồi. Từ đây vào thành phố còn
đến hơn bốn mươi cây số chứ có ít ỏi gì đâu.
Cô rơm rớm nước
mắt, nhìn anh như van nài:
- Cứ để em đợi thêm
một chút nữa xem sao? Em nghĩ chắc là anh ấy bận việc gì đó thôi, lát nữa rồi thể
nào cũng đến!….
Nói rồi cô mang
cái túi xách của mình ra để sẵn trước thềm, rồi cứ đứng ở đó mà ngó nghiêng, trông
ngóng. Có tiếng xe máy mỗi lúc một gần, Thu lập tức lắng tai để nghe, lòng những
khấp khởi hy vọng. Lần này thì đúng là Sơn rồi, vì cô đã nhận ra cái dáng ngồi quen
thuộc ấy của anh từ đằng xa. Nếu là ở một phút giây khác, có lẽ cô đã òa lên
khóc nức nở để cho nhẹ nổi lòng. Nhưng giờ này họ chỉ có rất ít thời gian để gặp
nhau, vì vậy mà cô không muốn nó mất đi ý nghĩa, khiến cho cả hai đều phải buồn
khổ. Vì có suy nghĩ như vậy, cho nên cô đã cố kìm nén tình cảm của mình trong
lòng, mà không để bộc lộ ra bên ngoài cho anh biết.
Vừa vào đến sân,
Sơn liền dựng vội xe máy rồi hấp tấp bước nhanh đến chỗ Thu đang đứng. Có vẻ
như anh đang rất hối lỗi vì sự chậm trễ mà mình đã gây ra lúc này cho người yêu.
- Anh đã hẹn em,
sao lại giờ này mới đến? – Giọng cô như sắp khóc, đôi mắt bồ câu ngước lên nhìn
anh với một ánh nhìn sâu thẳm.
Nhìn ánh mắt đỏ
hoe của Thu lúc này, trái tim Sơn dường như chỉ muốn tan ra thành muôn mảnh như
những ánh sao băng trên bầu trời đêm. Anh biết mình có lỗi, vì đã để cho cô phải
đợi lâu. Dù vậy Thu vẫn không giận anh, không một lời trách móc giận hờn. Thái
độ đó của cô càng khiến cho anh cảm thấy hối hận vô cùng. Lúc này, anh chỉ muốn
ôm ghì lấy đôi bờ vai mỏng manh kia để mà an ủi bằng những lời thật yêu thương,
thật nồng nàn, chan chứa. Nhưng anh trai của cô thì vẫn đang đứng ở gần đó - cạnh
chiếc xe máy đã được buộc sẵn đồ đạc một cách cẩn thận. Sơn cảm thấy tay chân
mình bổng chốc trở nên thừa thải mà chẳng biết nên phải làm như thế nào. Điệu bộ
của anh lúc này cứ như gà mắc tóc, nom đến là tội nghiệp. Sau cùng, anh cũng cất
được lời:
- Xin lỗi em!
Anh đi họp lớp. Vì bạn bè lâu ngày gặp nhau, nên…
Cô định buộc miệng
thốt lên: “Thì anh và em cũng lâu ngày mới gặp lại nhau vậy?”, nhưng rồi bổng kìm
lại ngay được. Nét mặt Thu đã tươi tỉnh trở lại, nhưng giọng nói của cô thì vẫn
không dấu được vẻ bùi ngùi:
- Nếu anh đến chậm
một chút nữa, có lẽ chúng ta sẽ không gặp được nhau đâu. Em đang phải chuẩn bị trở
về thành phố…
- Em đi ngay bây
giờ sao? – Sơn hỏi dồn, nét mặt thể hiện sự lo lắng.
Cặp môi xinh của
cô run run:
- Ngày mai là đầu
tuần, em phải đi học rồi!
Trời bắt đầu nhá
nhem tối, cảnh vật bổng chốc nhòe đi như phần kết trong một bộ phim hoạt hình.
Những bụi cây trước nhà lúc này cũng đã chuyển sang màu đen thẫm của chúa tể bóng
đêm mờ ảo. Anh trai cô lầm lì dắt xe máy ra cổng, rồi dừng lại ở đó mà đứng đợi.
Biết là đã đến lúc phải lên đường, cô mở vội túi xách, rồi lấy ra một cuốn Album:
- Quà sinh nhật cho
anh! Vừa rồi sinh nhật anh, em đã không có mặt được.
- Cảm ơn em! –
Anh cảm động nhận món quà từ tay cô.
Thu nhìn anh đắm
đuối, như thể muốn trút hết tất cả những tình cảm yêu thương và nhung nhớ bấy
lâu vào trong ánh mắt long lanh.
Có tiếng tiếng
còi xe thúc dục của anh trai cô vang lên từ phía ngoài cổng. Thời gian đã gấp
quá rồi, trước thời khắc chia li, cô chỉ còn kịp nói với anh qua hơi thở:
- Tạm biệt anh
yêu! Hãy nhớ sớm viết thư về cho em nhé anh!...