Trên chiếc xe Babetta cà tàng của
mình, kỹ sư Tình đang từ nhà máy trở về khu tập thể sau giờ tan ca. Chiếc xe máy
chạy vè vè trên con đường đê vắng vẻ, những mảng đường nhựa cấp phối thủng lỗ
chỗ như một tấm áo vá cứ thế lùi lại dần sau những bánh xe quay. Mỗi khi xe đi
vào đoạn ổ gà gồ ghề, chiếc mũ kỹ sư trên đầu người lái lại nhảy lóc cóc như
lên đồng, cái dáng của ông lom khom đổ dài, miệt mài và cần mẫn. Ở tuổi năm
mươi, mấy chục năm gắn bó với cái nhà máy vùng ngoại thành Hà Nội này, đoạn đường
đã trở nên quá đỗi thân thuộc đối với ông. Ngày lại ngày, những hình ảnh đó cứ lặp
lại trong đầu ông như một thước phim ngắn, cây cầu sắt có đường xe lửa bắc qua,
đám ruộng ngô xanh rì dưới bãi bồi ven sông, rồi những ngôi nhà ẩn hiện sau con
ngõ quanh co chạy dọc theo triền đê thoai thoải. Ông vẫn nhớ như in về những
ngày ấy, hồi mình còn là một cậu sinh viên mới ra trường về đây làm kỹ sư điện,
với bao nhiêu là ước mơ và nhiệt huyết cống hiến vẫn hằng cháy bỏng trong tim.
Những buổi đạp xe ngược gió trên bờ đê đi làm, dù vất vả, khó khăn nhưng vẫn
kiên trì và hề không nản chí. Rồi lúc tan ca đêm, cũng trên con đường này, chàng
sinh viên trẻ lại đạp xe về phòng để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, người thì
đẫm mồ hôi vì mệt, vì đói nhưng vẫn cảm thấy vui và lòng phơi phới tương lai.
Mãi suy tư, hoài niệm, kỹ sư Tình đã không để ý phía trước có một người con gái xinh đẹp đang đứng bên vệ đường, mỉm cười nhìn mình và vẫy vẫy chiếc khăn tay để xin đi nhờ xe.
Khi phát hiện ra, xe đã cách chỗ cô
gái đứng rất gần, theo phản xạ tự nhiên, ông nghiến chặt răng và bóp vội tay phanh.
Tiếng phanh kêu đánh két, chiếc xe dừng ngay trước mặt cô gái, máy vẫn nổ rè
rè, những luồng khói đen từ chiếc ống xả bị gió thổi giật lại phía sau, bay là
là xuống vệ cỏ chân đê.
Cô gái hơi hoảng, lùi lại về phía sau
một bước, những giọt mồ hôi chảy thánh thót trên khuôn mặt trái xoan trắng trẻo
cho thấy là cô đã khá thấm mệt sau chặng đường đi bộ vừa rồi. Cô đứng bắt chéo
chân, nhìn ông bằng đôi mắt lá răm đen láy và sâu thẳm. Chiếc quần âu bó sát và
cái áo trắng khoét đuôi tôm mà cô đang mặc trên người rất vừa vặn với vóc dáng
cao và thon thả, dễ ưa.
- Anh cho đi nhờ xe một tẹo nhé! – Cô
nói, giọng hồi hộp, hai tay vẫn không ngừng mân mê chiếc khăn mùi soa thêu hoa bé
xíu.
Kỹ sư Tình nhận ra ngay người con gái
đó tên Duyên, làm kế toán ở phân xưởng lắp ráp. Tuy đã ngoài ba mươi, nhưng Duyên
là một cô gái có nhan sắc và chưa chồng. Cô ở cùng khu tập thể, hình như cũng chỉ
cách chỗ ông đâu có vài, ba dãy nhà gì đó thì phải.
Cái giọng điệu dễ thương của Duyên khiến
cho chủ xe cảm thấy vui vẻ và hoạt bát hẳn lên, ông bật cười khanh khách, rồi lớn
tiếng bông đùa:
- Được chở người đẹp phía sau thì dù có
đi cùng trời cuối đất cũng được, huống chi là một tẹo! Nào! Xin mời lên xe!...
Cô lườm yêu ông, rồi thẹn thùng vén
áo, khép nép ngồi lên yên, một tay vịn vào gác ba ga, tay kia nắm lấy vạt áo ka
ki màu xanh da trời của người đằng trước. Dáng cô ngồi nghiêng ngiêng, như cây hoa
Quỳnh quấn quýt, tựa mình vào cành Dao trong vườn tao ngộ.
Có thêm người ngồi phía sau, chiếc xe
hay dở chứng như chạy đằm và êm hơn. Dường như ở trên đời, cái gì cũng có đôi,
có cặp thì mới trở nên cân bằng, hợp lý hơn hay sao ấy. Trời đất có âm dương,
con người thì phải có nam có nữ. Vạn vận đều tác động và nương tựa vào nhau để mà
cân bằng, sinh trưởng vậy.
Xe chạy được một đoạn, ông hỏi:
- Này! Tôi hỏi khí không phải. Nhưng
tại sao cô xinh đẹp như vậy mà cứ ở mãi một mình không chịu lấy chồng là sao hả?
Như thế chẳng khác nào một bông hoa tươi thắm, nhưng chỉ để cho người ta nhìn ngắm mà
chẳng chịu về tay ai cả.
Cô mỉm cười, và cũng chẳng lấy gì làm
phật lòng, vì người ta đã hỏi cô những
câu như thế này có khi đến cả vạn lần rồi ấy chứ. Nhưng không giống như trước
đây, câu trả lời của cô lần này thì lại khác:
- Chỉ vì em đang đợi duyên anh đấy
thôi!
Nghĩ là cô bông đùa, ông cất giọng
thiểu não:
- Cô cứ đùa tội nghiệp! Một thằng đàn
ông nhiều tuổi như tôi, lại đã có vợ và ba con ở quê thì còn có ai đợi ai chờ làm
gì nữa chứ!
Ánh mắt cô sáng lên tinh nghịch, long
lanh dưới chiếc mũ rộng vành.
- Anh là kỹ sư, lại đẹp trai, hào hoa
nữa. Lắm cô gái trẻ còn yêu và theo anh đứt đuôi đấy thôi!
- Thôi! Cô cho tôi xin! – Ông lại xị
mặt ra, van vỉ.
Những lời đối đáp tưởng chừng như chỉ
để cho qua mau đoạn đường ngắn, nào ngờ lại trở nên quan trọng đến vậy, bởi nhờ
nó mà họ đã có thể thấu hiểu và có cảm tình với nhau nhiều hơn. Duyên chau mày ngẫm
nghĩ một lúc, rồi đổi sang giọng nhỏ nhẹ, tâm tình:
- Anh ở một mình như vậy. Chuyện bếp
núc chắc cũng vất vả lắm nhỉ?...
Tiếng xe máy vẫn nổ đều, gió thổi vù
vù bên tai, khiến cho ông chẳng thể nghe thấy cô nói gì cả.
- Này! Anh không nghe thấy tôi nói
sao?
- Hả!...Cô đang hỏi…tôi đấy hả? – Ông
ngiêng tai, lớn tiếng hỏi lại, mắt vẫn không rời khoảng tay lái phía trước.
- Chẳng anh thì còn ai vào đây nữa! Tôi hỏi
chuyện ăn uống của anh hằng ngày như thế nào?...
- À!...Tôi thì quan trọng gì đâu! Một
thân một mình, bây giờ về nhà là nằm lăn ra giường, ngủ ngay một giấc đến tối.
Lúc nào tỉnh lại, thấy đói thì lại tìm cái gì đó để ăn. Mệt quá, chẳng còn muốn
nấu nướng gì nữa cô ạ! – Ông đáp, giọng tỉnh bơ như chẳng hề có gì quan trọng cả.
- Vậy thì anh cứ đến ăn với tôi. Tội
gì mà phải nấu nướng cho mệt kia chứ! – Cô nói tiếp, giọng nửa đùa nửa thật.
Ông nín lặng, cặp lông mày nhíu lại
như hai cánh cung, vẻ mặt bổng chốc trở nên đăm chiêu hơn. Giây lát sau, ông lưỡng
lự:
- Nhưng…chỉ sợ làm phiền cô thôi!...
- Chẳng phiền hà gì đâu! Đằng nào thì
tôi cũng nấu luôn một thể mà!
- Thế thì xin nghe theo ý cô vậy! –
Ông tặc lưỡi, bộ ria đen rung rung như đang cười, rồi vặn mạnh tay ga cho xe chạy
nhanh thêm.
Đã nhìn thấy cái điếm canh đê bỏ hoang lở lói ở ngay chỗ con dốc rẽ vào khu tập thể. Đối với cư dân trong khu này, cái điếm đã trở thành một cột mốc chỉ đường hữu ích, vì nó giúp cho họ ngay từ xa đã có thể nhận biết là mình đang sắp được trở về với ngôi nhà thân quen yêu dấu. Kỹ sư Tình rà phanh rồi cho xe lao xuống dốc đê, chiếc xe đột ngột chúi hẳn xuống, cả người Duyên cũng vì thế mà bị ập mạnh về phía trước. Người cầm lái cũng hơi giật mình vì tình huống bất ngờ xẩy ra, sự tiếp xúc với hai bầu vú mềm mại từ một cơ thể tràn trề sức sống khiến cho lưng ông có cảm giác nong nóng, râm ran đến lạ.
- Cô không sao đấy chứ? – Giọng ông hốt
hoảng.
- Tôi không sao! – Cô đáp, mặt đỏ dừ
lên vì ngượng, rồi vội vàng tì tay vào thành gác ba ga để đẩy cho người từ từ ngồi
dịch lại phía sau.
Xe đi qua ngôi chợ của khu tập thể. Chợ
chỉ là mấy dãy lán tạm dựng lên ở giữa bãi đất trống để cho những người trong
khu họp với nhau. Buổi chiều cho nên cũng chỉ thưa thớt mấy người đi lại, mời
chào, bán mua.
- Phòng tôi đây rồi! – Cô nói và chỉ
tay vào căn phòng ngoài cùng của dãy nhà cấp bốn quét vôi trắng nằm ngay bên đường.
Xe dừng lại. Ở ngay đầu hồi phòng cô
có một cây trứng cá xanh tốt, trên cao lấp ló những chùm quả đo đỏ, tròn tròn
sau kẽ lá rậm rì. Trong khi người bạn đồng hành vẫn ngồi trên yên chờ đợi, Duyên
xuống xe và bắt đầu mở khóa phòng lách cách. Cánh cửa gỗ màu nâu xỉn có chớp
phía trên kêu lên cọt kẹt và từ từ mở ra.
Cô tất tả đi vào trong nhà, bật điện,
rồi mở cửa sổ ngó ra:
- Anh vào nhà đi!
Ông dắt xe trên thềm, rồi chắp tay ra
sau mà đứng nhìn quanh quất một lúc như để ước lượng vị trí. “Thì ra ở đây cũng
chỉ cách chỗ mình chừng vài trăm mét gì đó thôi. Chỉ cần bước ra chỗ chợ kia, đứng
nhìn ngược lên là đã có thể nhìn thấy phòng mình rồi” – Ông tự nhủ. Phải đến
khi nghe thấy tiếng cô dục thêm lần nữa, ông mới lững thững đi vào bên trong.
Duyên mời khách ngồi vào ghế đi văng và
lịch sự rót nước mời. Trong khi đó, vị khách của cô thì lại tranh thủ thời gian
để ngắm nhìn gian phòng với một vẻ vừa tò mò vừa thích thú. Căn phòng được chia
làm đôi, một tấm ri đô bằng vải hoa màu tím ngăn cách phòng khách và phòng ngủ.
Trên bàn, một bình hoa nhựa đẹp và sống động nom y như hoa thật được đặt ngay ngắn,
bình nước, cốc chén cũng sạch bóng như lau như li. Chiếc ti vi nhỏ 14 inch đặt
trên kệ ở góc tường. Chiếc quạt điện hiệu sanyo vẫn chạy êm ru như không nghe
thấy tiếng động. Ở góc phòng, cạnh tủ quần áo có một cái máy may, có lẽ là để cho
chủ nhân may vá vào những lúc rảnh rỗi. Tuy căn phòng tập thể khá chật hẹp,
nhưng cô vẫn dành ra được một khoảng không gian tiện ích cho căn bếp. Một cái kệ
đặt ngay ngắn, trên đó bát đĩa, thìa, nồi niêu, dầu ăn, nước mắm, các lọ gia vị
được sắp xếp một cách gọn gàng, hợp lý. Cách bài trí trong căn phòng cho thấy,
chủ nhân là một người khá ngăn nắp và kỹ tính. Và điều đó đã hoàn toàn chinh phục
được trái tim ông, một người đàn ông lớn tuổi và đã từng lập gia đình.
- Phòng cô đẹp quá! – Ông hết gật gù rồi
lại tấm tắc khen.
- Tập thể mà anh. Phòng nào mà chả
như nhau!…
- Ý tôi là muốn nói bên trong ấy! –
Ông giải thích, rồi đưa tay lên gãi gãi đầu tự cười diễu mình - Chẳng bù cho
phòng tôi, đến là bừa bộn, nom chẳng khác nào một cái tổ quạ cả!…
- Đàn ông đàn ang các anh thì vụng lắm.
Phải có bàn tay phụ nữ chăm sóc thì mới ổn! - Cô mỉm cười đồng cảm, rồi liếc
nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường - Bây giờ thì anh cứ ngồi đây uống nước. Để em
đi nấu cơm nhé!…
Duyên nhanh nhảu đi vào bếp, xắn tay áo
lên và bắt đầu công việc nội trợ quen thuộc của mình. Việc đầu tiên là cô đi cắm
nồi cơm, sau đó rửa rau, nấu lại nồi thịt và rán thêm vài quả trứng nữa. Cô
cũng không quên nấu canh sấu chua, món mà cô vẫn ưa thích và làm rất ngon. Mùi
xào rán thơm thơm, tiếng bát đũa lách cách vang lên khiến cho gian phòng bổng phút
chốc trở nên ấm cúng như một mái ấm gia đình thân thương. Trong lúc cô trổ tài nấu
nướng thì ông lại ngồi xem báo, chốc chốc lại châm thuốc hút với một vẻ sốt ruột.
Chừng không đầy tiếng sau, mâm cơm
nóng hổi và tươm tất đã được dọn ra trên bàn. Hai người ngồi đối diện nhau, cô ăn
chậm rãi và chủ yếu là ngắm nhìn ông ăn. Đang đói bụng, ông ăn một cách ngon
lành và chẳng hề khách sáo gì cả, vừa ăn vừa xuýt xoa khen lấy khen để cái tài
nội trợ của cô. Trong khi ăn, thi thoảng cô lại ý tứ tiếp thêm thức ăn cho ông bằng
một thái độ rất mực ân cần, chu đáo. Những cử chỉ quan tâm chăm sóc đó của
Duyên đã không khỏi khiến ông cảm động, nó dường đánh thức cái bản năng được
chiều chuộng cố hữu của một người đàn ông trong ông. Đã từ lâu, một mình sống trong
căn hộ độc thân, ông hoàn toàn thiếu vắng đi bàn tay chăm chút của một người phụ
nữ bên cạnh. Đột nhiên ông thấy lòng rưng rưng, và chợt nhớ là mình cũng đã từng
có một mái ấm gia đình, dù rằng cái miền ký ức đó giờ đây nó đã lùi xa, rất xa.
Thấy ông ngồi bần thần, cô liền bỏ
thêm miếng trứng vào bát ông, đon đả:
- Anh ăn thêm nữa đi. Cứ ăn nhiều
vào, không lo hết đâu. Thức ăn em nấu nhiều lắm!...
Nể lời cô, ông ăn thêm vài miếng nữa rồi
đặt bát đũa xuống, ngần ngừ:
- Cô Duyên này!...
- Sao anh?...
Ông tiếp lấy cây tăm từ tay cô, giọng
bông đùa:
- Hay là…chúng mình góp gạo thổi cơm chung đi!...
Cô cúi đầu, hàng mi cong chớp chớp,
hai gò má bất giác đỏ ửng lên, thẹn thùng.
Tối ấy trở về căn phòng tuềnh toàng của
mình, trên chiếc giường cá nhân, ông cứ nằm mà suy tư, trằn trọc nghĩ mãi. Ông nghĩ đến
Duyên, người phụ nữ mới quen nhưng đã chiếm lĩnh một vị trí quan trọng trong
tâm hồn ông. Rồi ông lại bâng khuâng nghĩ đến gia đình, đến bà vợ già tần tảo ở
quê. Đã vài lần, dù không cố ý, nhưng trong đầu ông vẫn nảy ra những sự so sánh, lựa chọn, thậm chí là cả những mặc cảm về sự sai trái cũng theo đó mà len lỏi vào tận sâu thẳm tâm can. Nhưng sau cùng, cái tình cảm mới chớm nở kia cũng đã chiến thắng,
ông lại nghĩ đến Duyên – người con gái xinh tươi ấy - với tất cả nổi niềm xao
xuyến và mong nhớ khôn nguôi. Đêm đã về khuya, hầu hết những căn phòng tập thể
khác đều đã tắt đèn đi nghỉ, nhưng phòng của ông thì vẫn sáng, miệt mài như một ánh
sao đêm.
o0o
Những tưởng câu “Góp gạo thổi cơm
chung” của ông chỉ là đùa vui, nào ngờ lại trở thành sự thật. Từ bữa ấy, hễ khi
nào đi làm về là ông lại đến phòng Duyên để ăn cơm với cô. Tiền lương, ông đóng
cho cô một phần, cứ như thể họ là một gia đình nhỏ vậy. Về phần mình, cô luôn
chuẩn bị cơm dẻo canh ngọt chu đáo để phục vụ ông, đảm đang, tháo vát chẳng
khác nào một cô dâu trẻ lúc mới về nhà chồng cả. Những buổi đi làm cùng ca, cô
lại đợi ông đến để đèo về. Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo họ là một cặp trời
sinh, đến là đẹp đôi, mặc dù tuổi tác giữa họ hơi có phần chênh lệch. Nhưng nào
có hề gì, vì xưa nay tình yêu đâu có tuổi. Thời gian này, cô đẹp và phây phây hẳn
ra, vẻ mặt thì lúc nào cũng nom rạng ngời và mãn nguyện. Xem ra, cái duyên mà
ông trời sắp đặt kể cũng khác so với lối suy nghĩ thông thường của người đời
nhiều lắm.
Thời gian đầu, ông chỉ đến ăn cơm rồi
lại về phòng mình. Sau dần, lắm hôm ông nghỉ lại ở phòng cô luôn mà chẳng cần
giữ gìn ý tứ gì nữa. Mối quan hệ khác thường đó rồi cũng nhanh chóng biến thành
lời đồn, lúc đầu là trong khu tập thể, rồi sau lan dần ra đến cả công ty. Người
ta ganh tị, người ta thắc mắc, nhưng điều khiến cho họ cảm thấy khó xử là không
biết nên đồng tình hay phản đối. Đồng tình thì không được, bởi nó trái với lẽ
thường, nhưng phản đối thì cũng không nỡ, vì xem ra đó là một tình yêu đích thực,
chứ không hề có vẻ gì là dan díu vụng trộm cả.
Dĩ nhiên rồi cái tin ấy cũng đã đến được
với nơi cần đến nhất. Biết được chồng mình ăn ở với người đàn bà khác, bà vợ già
ở quê của ông liền hộc tốc bắt xe ra thành phố. Sau khi ra đến nơi, việc đầu
tiên là bà đi chơi mấy nhà ở cùng dãy với ông để làm công tác vận động, nhờ họ
khuyên giải cho chồng mình hồi tâm chuyển ý mà quay về với vợ với con. Mọi người
đều nể lời bà mà nhận lời, nhưng họ cũng nói thêm rằng: Đó là việc riêng của
gia đình bà. Điều cốt yếu nhất để giữ gìn hạnh phúc vẫn là trông cậy ở người
trong cuộc mà thôi.
Sáng hôm sau, bữa ấy cũng nhằm vào
ngày chủ nhật, trong lúc hai người ngồi để nói chuyện phải quấy với nhau, bà hỏi
ông:
- Thế nào? Ông định duy trì tình trạng
nửa nạc nửa mỡ đến bao giờ đây? Khi nào thì ông mới chấm dứt cái chuyện vợ cả vợ
lẽ như thế này hả?
Rồi không để cho chồng kịp thanh minh thanh
nga gì cả, bà òa lên khóc:
- Ông có biết là ở quê tôi đã phải chịu
đựng điều tiếng nhục nhã như thế nào không?... Lại còn con cái nữa, ông cũng phải
để cho chúng nó còn mặt mũi mà lấy vợ, gả chồng nữa chứ!...
Thấy vợ làm ầm ĩ lên, ông bực mình lắm,
nhưng vẫn cố dấu sự tức giận của mình sau vẻ mặt lầm lỳ:
- Chẳng nửa nạc nửa mỡ gì cả. Mọi thứ
đã quá rõ ràng. Tôi với bà đã ly thân từ bao nhiêu năm nay. Lâu rồi tôi cũng chẳng
về quê. Từ nay bà cứ tự do, còn tôi thì cũng có cuộc sống và con đường của riêng
tôi. Cuộc sống vợ chồng của chúng ta coi như đã chấm dứt. Từ nay bà không còn
là vợ của tôi nữa! – Ông nói bằng một giọng trầm trầm nhưng rành mạch và dứt
khoát.
Bà quay sang phía ông, bĩu môi:
- Ông nói cứ dễ như là ăn kẹo ấy nhỉ.
Thế còn trách nhiệm với con cái, với pháp luật thì sao nào?....
Câu hỏi như một vật nhọn xoáy vào nổi
lòng đau đáu của ông, khiến cho ông cảm thấy nhức nhối, khó xử. Và nó đã có tác
dụng ngay tức thì, ông đứng bật dậy, chắp hai tay ra sau lưng, đi đi lại lại
trong phòng mà suy nghĩ rất lung. Lát sau, có vẻ như đã tìm ra được đáp án
trong đầu, ông dừng lại trước mặt bà:
- Con cái thì đã lớn, chúng nó cũng
đã có thể tự lo được rồi. Đứa nào mà không muốn ở quê, sau này tôi cũng có thể
lo việc cho chúng được. Còn về mặt pháp luật thì cũng đơn giản thôi. Tôi với bà
sẽ ra tòa ly hôn. Như vậy là ai cũng được tự do, đường ai nấy đi.
Bà gào lên trong nước mắt:
- Tất cả cũng chỉ tại cái con đĩ ấy. Giời
ơi là giời! Cái con đĩ đã quyến rũ và cướp chồng người ta ấy!
Ông nhăn nhó đưa hai tay ôm đầu, ngồi
phịch xuống ghế, nói như rít qua kẽ răng:
- Thôi bà im đi, đừng có gào lên như
thế kẻo người ta nghe thấy! Tôi cấm bà không được xúc phạm đến cô ấy nghe chưa.
Người ta là người đàng hoàng chứ không phải xấu như bà nghĩ đâu!...
Cả người bà bật nẩy lên như một chiếc
lò xo bị nén căng, rồi bà nghiến răng trèo trẹo, hai con mắt long lên một cách
dữ tợn:
- Ây dà! Thì ra ông đã bị con đĩ ấy
nó làm cho mê muội mất rồi. Cho nên bây giờ vì bênh nó mà quay ra chửi rủa vợ
mình đó phỏng. Tôi thì tôi đến xé xác cái con đĩ ấy ra, cho nó biết thế nào là cái
tội cướp chồng của người khác!
Nhưng bà đã không đến để gặp tình địch
của mình ngay lúc này. Là một phụ nữ trung niên, cho nên bà đâu có làm việc gì
cũng xốc nổi như các cô gái trẻ nữa. Bà hiểu rằng, đang lúc nóng giận, nước mắt
nước mũi như thế này, nếu đến gặp cô ta thì mình sẽ thất thế, sẽ chẳng khác nào
tự nhận mình là một kẻ thất bại cả. Đến đầu giờ chiều, bà mới đến, sau khi đã
ăn mặc đẹp nhất theo cái cách của một người phụ nữ nhà quê. Bà chọn bộ đồ vải lanh
màu hoa cà cổ khoét được may rất khéo mà mình vẫn ưa thích để mặc vào. Bà soi vào
trong gương, chải đi chải lại mái tóc dày xõa bồng bềnh ngang vai của mình. Sau
khi đã lấy lại dáng vẻ tự tin nhất của bản thân, bà hỏi đường và tìm đến nhà Duyên.
Vừa đến nơi, bà đã đứng ngay trước cửa
phòng cô, rồi dậm chân bành bạch mà gào lên:
- Cái con đĩ rài đĩ rạc kia đâu rồi!...Mày
cướp chồng người ta cho nên bây giờ sợ trốn ở trong nhà phải không?...Có giỏi
thì mày ra đây để bà xem mặt ngang mày dọc cái đứa cướp chồng người ta như thế
nào nào?...
Vài ba người đi qua, thấy vậy thì cũng
tò mò đứng lại để xem. Họ bàn tán, chỉ trỏ, rồi cười cợt với nhau áng chừng vui
vẻ lắm. Cảnh tượng cũng vì thế mà thêm phần náo nhiệt hơn hẳn. Thoạt đầu, nghe
tiếng người chửi rủa, Duyên có hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cô cũng dần lờ mờ đoán
ra sự việc. Tiếng chửi ấy nghe rất gần, rõ ràng là để nhắm vào mình. Từ hôm
qua, cô cũng đã nghe nói là bà vợ ông ở quê ra. Cái người đang la hét ngoài kia
chắc chắn là bà ta chứ chẳng thể là ai khác. Dù cảm thấy đôi chút lo lắng,
nhưng rồi chính trong cái giây phút cam go nhất, người phụ nữ thường lại có những
quyết định rất quyết đoán và sáng suốt. Cô sửa lại trang phục của mình
cho ngay ngắn, nghiêng đầu hất mạnh mớ tóc dài ra sau lưng rồi đứng lên, bình tĩnh bước ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hai người đàn bà
chạm mặt, vì vậy mà cả hai đều tò mò muốn biết mặt nhau. Nhìn thấy người phụ nữ
to béo, đang chống nạnh đứng trước phòng mình với một thái độ hung hãn, Duyên đã
đoán ngay đó là vợ của ông. Vẫn đứng yên trên thềm với thái độ tự tin của một
người chủ nhà, cô nhìn người đàn bà kia và hỏi bằng một giọng điềm tĩnh:
- Chị là ai mà lại đứng trước cửa nhà tôi la lối om sòm làm vậy? Có gì thì mời chị vào trong nhà nói chuyện đàng hoàng! Kẻo cứ cư
xử kiểu chợ búa như thế này lại khiến cho người ta nghĩ sai về tôi!...
Vừa nhìn thấy tình địch xuất hiện bà
đã tức sôi máu lên. Bà sấn sổ bước lên thềm, chỉ tay vào mặt cô:
- Á à! Bà là ai hả? Bà là đứa bị con
đĩ kia cướp chồng đây!...
Duyên gạt tay bà ta ra:
- Chị cứ bình tĩnh đã nào. Chị không
được chỉ tay vào mặt tôi như thế!...
- Bình tĩnh à! Bà không thèm bình
tĩnh với con đĩ nhé!...
Mặt Duyên tái đi vì giận, vì ngượng với
những người xung quanh. Cô nhìn thẳng vào mắt bà như tóe lửa, cười gằn:
- Chị gọi tôi là con đĩ, vậy còn chị thì
là gì hả? Cái thứ bị người ta chán ngấy, ruồng bỏ mà nay còn bày trò ghen tuông
này nọ. Đúng là không biết xấu hổ!...
Bị đối phương quật lại đau điếng, bà
chồm lên như một con hổ dữ đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi:
- Á à! Bà thì xé xác mày ra này!...
Dứt lời, bà túm ngay lấy cổ áo cô để mà giằng
xé, xô đẩy. Những tưởng cái thân hình mảnh dẻ của Duyên thì khó bề mà chống đỡ
nổi sức vóc to béo của người đánh ghen. Nào ngờ cô cũng rất khỏe, hai người cứ thế
túm lấy nhau, vừa xô đẩy vừa cào cấu mà vẫn bất phân thắng bại. Một người thì cố
gắng giành lại chồng từ tay tình địch, người kia lại quyết tâm để bảo vệ hạnh
phúc của mình, cả hai động lực ấy đều có nguồn gốc và sức mạnh như nhau cả.
Lúc này ông hàng xóm đang đứng hút
thuốc trước cửa phòng, thấy tình thế trở nên xấu đi liền vứt vội điếu thuốc rồi
xông thẳng vào giữa hai người để can ngăn.
- Có buông nhau ra ngay không nào! –
Ông ta quát lên giận dữ, vừa nói vừa cố gắng dùng hết sức bình sinh để kéo tay
hai người họ ra.
Chừng vài phút sau, cái sức mạnh cơ bắp
của người đàn ông cũng đã phát huy tác dụng, hai người đàn bà đã được tách rời ra
khỏi nhau. Duyên thì quần áo, tóc tai rũ rượi, cô tức tối bỏ ngay vào phòng
mình và đóng sầm cửa lại. Trong khi địch thủ của cô hậm hực bỏ về, miệng thở phì phò như kéo bễ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng vẫn không ngớt lời lăng mạ và chửi rủa đối phương.
o0o
Vài tháng sau khi vụ đánh ghen tai tiếng
ấy xẩy ra, lãnh đạo công ty đã cử kỹ sư Tình về làm giám đốc tại một xí nghiệp chi
nhánh cách nhà máy khoảng vài trăm cây số. Ngoài lý do công việc, còn một mục
đích khác nữa mà có lẽ mọi người đều đoán ra, ấy là họ muốn chia rẽ mối tình mà
họ cho là “Ngang trái” giữa ông và Duyên. Họ nghĩ rằng, với môi trường làm việc
mới và khoảng cách địa lý xa xôi cách trở như vậy, dần dà thời gian sẽ làm cho
ông quên cô.
Kỹ sư Tình đón nhận quyết định bổ nhiệm
ấy với một thái độ thờ ơ, miễn cưỡng. Nếu là lúc khác thì ông sẽ hăm hở lên đường
để nhận nhiệm vụ ngay, nhưng ở thời điểm này, mối tình say đắm với Duyên khiến
cho ông không muốn rời xa cô một chút nào cả. Trước lúc lên đường đi nhận công
tác mới, ông ghé qua để từ biệt người yêu.
- Họ muốn anh về làm giám đốc một chi
nhánh ở tỉnh! – Vừa bước vào phòng ông đã rầu rầu nói ngay, mắt ngước nhìn
cô, đượm buồn.
Cô áp hai bàn tay nóng bỏng của mình vào
má người yêu để khích lệ, sửa lại cái cổ áo sộc sệch cho ông rồi nói bằng một
giọng run run:
- Ôi, anh yêu của em! Em cũng đã được
biết cái tin ấy rồi. Nhưng anh đừng quá lo lắng nhé. Vì đã có em đây vẫn yêu thương
và chờ đợi anh. Sẽ chẳng có điều gì trở ngại cho tình yêu của chúng ta cả đâu,
anh ạ! Điều khiến cho em phải lo lắng là anh thôi! Không biết là ở nơi xa ấy,
anh có còn nhớ đến em nữa không?...
Ông đưa bàn tay xù xì lên lau những
giọt nước mắt chảy tràn trên hai gò má cô, vỗ về:
- Thôi nào! Đừng có khóc nữa! Có gì
mà em phải lo lắng đến thế. Cứ làm như là anh đang sắp phải ra mặt trận không bằng!
Cô thôi thút thít, rồi dụi đầu vào ngực
người yêu:
- Những mấy trăm cây số kia mà. Mỗi
người một nơi, như vậy thì có khác nào ra trận đâu. Rồi tương lai chúng mình sẽ
ra sao đây?...
Xúc động, ông ôm lấy cô vào lòng, vỗ
vỗ bàn tay vào lưng người yêu:
- Anh hứa là sẽ về thăm em thường
xuyên. Rồi chúng mình sẽ cưới nhau sớm thôi!...
- Còn vợ anh thì sao? – Giọng cô thủ
thỉ, như vọng ra từ lồng ngực.
- Anh sẽ ly dị! Đã từ lâu anh với bà
ta cũng chẳng còn tình cảm gì nữa cả. Bây giờ, chỉ có em mới là tình yêu duy nhất
của anh thôi!
Vừa nghe thấy thế, cô đã vùng ra khỏi
vòng tay ông, vòng hai tay ôm lấy cổ ông, rồi hôn chụt chụt liên hồi vào mắt,
vào má người yêu. Cô đang thực sự hạnh phúc, cho dù trước mắt họ là giây phút
chia li.
Cô sắm sửa đồ đoàn cho ông cả một túi
nặng, nào là quà bánh, rồi thì vật dụng sinh hoạt cá nhân, thứ nào cũng đầy đủ
cả. Xong rồi cô còn tỉ tê dặn dò ông đủ thứ, cẩn thận chẳng khác nào một người
vợ hiền lo lắng cho chồng trước lúc đi xa.
Hai tay xách hai túi đồ cồng kềnh,
ông vừa bước đi vừa ngoái nhìn lại người đàn bà yêu dấu đang đứng vẫy tay từ biệt
mình với hai con mắt ngấn lệ mà lòng những nhói đau và ngổn ngang trăm mối tơ
vò.
Nhiệm vụ mới khiến cho kỹ sư Tình phải
suốt ngày bận bịu. Tình hình khó khăn và phức tạp hơn nhiều so với những gì ông
tưởng tượng lúc ban đầu. Cũng phải mất đến gần cả tháng trời ông mới thu xếp tạm
ổn bộ máy nhân sự cũng như các hoạt động sản xuất ở nơi đây. Công việc vất vả
đã choán mất khá nhiều thời gian và tâm sức của ông. Cả ngày lăn lộn ở phòng
làm việc và xưởng máy, đến tối ông mới về phòng để nghỉ sau khi cơ thể đã gắng
sức mệt nhoài.
Nhưng gió chỉ có thể thổi tắt được ngọn lửa nhỏ và sẽ làm bùng lên ngọn lửa lớn. Sự xa cách càng khiến cho tình yêu mà ông dành cho Duyên ngày một thêm mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn. Ngay cả trong những giấc mơ, khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc đen bồng bềnh của cô vẫn hiện lên lấp lánh trong ông như bóng dáng của một thiên thần. Những hình ảnh đó cứ vuốt ve, chà sát vào tâm trí, khiến cho ông cảm thấy mình vừa hạnh phúc vừa đớn đau, nhưng đó là nổi đau rất đỗi ngọt ngào. Ban ngày, ngoài những giờ làm việc bận rộn, hễ rảnh ra là hình bóng của cô lại chen vào và làm cho ông day dứt nhớ. Và nổi nhớ ấy càng trở nên mãnh liệt hơn vào ban đêm, trong căn phòng trống trãi, giữa khung cảnh của vùng quê vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc từ những rặng cây bạch đàn ngoài kia thổi vào. Những khi ấy, ông ước gì mình mọc thêm đôi cánh để có thể bay về với cô ngay lúc này, để ôm cô vào lòng, để được thốt ra muôn vàn những lời yêu thương, âu yếm. Chỉ những lúc đi xa, người ta mới có thể nhớ về những hoài niệm với một hình ảnh sống động và rõ nét nhất trong tâm tưởng. Với ông, đó là căn phòng nhỏ của Duyên vẫn sáng bừng lên ánh đèn giữa đêm đông lạnh giá. Là dòng sông uốn lượn, vỗ về và ôm ấp lấy khu tập thể. Đó còn là con đường đê quen thuộc những năm tháng đi về, và cũng trên con đường ấy ông và cô đã gặp nhau, là nơi mà tình yêu của họ bắt đầu.
Thi thoảng, ông lại kiếm cớ gì đó để trở về Hà Nội với cô. Đó là những
chuyến đi ngắn và vội vã, thường chỉ vài ba hôm và phần lớn phải kết hợp với công việc
của công ty. Mỗi lần như vậy, khi quay trở lại xí nghiệp, ông lại mặc bộ đồ đó suốt
mấy ngày liền mà không chịu thay ra. Người ta thấy thế mới lấy làm lạ, đáp lại, ông vừa đưa ống
tay áo lên hít hà vừa nói với một vẻ rưng rưng:
- Để lưu giữ cái
mùi hương của người yêu luôn ở bên mình mà không cho nó bay đi mất!
Họ cười, cho rằng
ông quá si tình và làm như vậy là không phù hợp với độ tuổi của mình. Nhưng ông
mặc kệ, không ngượng ngùng cũng chẳng cần giải thích gì cả, cứ để cho tình cảm bộc lộ một cách hồ hởi và hồn nhiên như hồi còn son trẻ như vậy. Mà ngẫm cũng phải
thôi, vì tình yêu đâu có tuổi bao giờ.
Nổi nhớ nhung người yêu đã khiến cho
ông chểnh mảng công việc và cũng chẳng thiết tha gì với công tác quản lý ở đây
nữa. Làm giám đốc xí nghiệp chưa đầy một năm, ông nằng nặc đòi trở về nhà máy
cho bằng được. Biết là ông chẳng có tâm trí nào để ở lại làm việc, công ty đành
quyết định cho ông về và điều người khác để thay thế vào vị trí đó.
o0o
Chuyển về nhà máy chưa được bao lâu thì cả kỹ sư Tình và Duyên đều làm đơn xin nghỉ chế độ,
mặc dù còn lâu nữa họ mới đến tuổi hưu trí. Đôi tình nhân ấy đã quyết định từ bỏ
tất cả: công việc, sự nghiệp mà họ đã từng gắn bỏ cả đời chỉ để được ở bên
nhau.
Đến cuối năm đó, tháng 11 năm 1992, hai
người họ quyết định cưới nhau. Một hôn lễ đơn sơ đã được tổ chức, với sự có mặt
của một ít quan khách và những người đồng nghiệp cùng sinh sống trong khu tập
thể. Căn hộ của ông giờ đây trở thành phòng tân hôn do chính bàn tay khéo léo của
Duyên bày biện, sắp xếp. Thời gian sau, họ xây một căn nhà mái bằng xinh xắn, theo ý nguyện của cô, phía trước bày một ngôi hàng tạp hóa nhỏ để bán phục vụ mọi người. Vậy là ước mơ hạnh phúc của
họ đã trở thành hiện thực. Một tổ ấm thân thương, một hạnh phúc bé nhỏ như bao
gia đình công chức nghèo khác ở trong khu tập thể này.
Có những loài hoa nở muộn, nhưng hương
sắc của nó thì mặn mà và lộng lẫy biết bao. Loài hoa ấy chẳng những không bị thời
gian làm cho úa tàn, mà nó còn vươn lên mạnh mẽ dưới ánh sáng mặt trời, phô ra cái
vẻ đẹp kiêu hãnh khiến cho bao loài hoa khác cũng phải cúi đầu e thẹn.