Căn nhà
xây rộng rãi, tường quét vôi trắng với những cánh cửa sơn xanh, khiến cho người
ta có cảm giác mát mẻ và gọn gàng. Phía trước có mấy luống rau nhỏ, những khóm
hoa đồng tiền, thược dược và hồng nhung được trồng sát mép sân, mùa nào thức
nấy nở hoa lấp ló. Đằng sau nhà còn có một khu vườn rộng chừng nửa héc ta, với
những cây ổi trĩu quả, rồi nào là nhãn, bưởi, hồng xiêm quanh năm rợp bóng mát.
Cạnh bờ rào cuối vườn - nơi có những đám cỏ vàng rộm vì nắng hè - là hàng dừa
lâu năm cao chót vót. Thi thoảng Liên lại rủ cậu em trai ra vườn hái quả, những
lúc như thế, nàng thấy mình như đang được sống lại tuổi hồn nhiên ngày nào. Đám
bạn của Liên ở thành phố về chơi, chúng thích khu vườn này lắm, rủ nhau leo
trèo rồi đùa nghịch râm ran. Ngôi nhà ngập tràn trong sắc màu thiên nhiên, giờ
đây chỉ còn mẹ và cậu em trai ở, còn Liên thì đã theo học đại học ở thành phố,
nơi bố đang công tác.
Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016
Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016
Nồi Bánh Chưng xanh
Mặt trời mùa đông như con mắt của người ngái
ngủ, chỉ lim dim chứ không mở hẳn bao giờ, rồi lại bị những đám mây màu xám bạc
che khuất triền miên. Làn gió thổi nhẹ, làm rung rinh những nụ hồng và thược
dược, lang thang quét qua mấy luống rau màu xanh thẫm trong khu vườn. Ngoài
đường, mọi người đang tất bật đi lại sắm tết hay vì một công việc xã giao nào
đó. Thời tiết tuy khô hanh, nhưng cái rét ngọt như cắt thịt da, khiến cho người
ta phải diện nguyên cả bộ đồ ấm dày cộp, trong khi vẫn bận bịu với bao nhiêu là
công việc cuối năm.
Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016
Bảo tồn Cổ Vật
Nền Văn
hóa của một dân tộc vốn vẫn được biểu hiện dưới dạng Vật thể và Phi
vật thể. Những giá trị hiện hữu có thể nhìn thấy như nhà cửa, kiến trúc, đồ
vật thì gọi là vật thể, còn như âm nhạc, văn học, phong tục tập quán thì gọi là
phi vật thể vậy. Nghiên cứu văn hóa, người ta sẽ biết được lịch sử dân tộc đó
như thế nào, đời sống tinh thần ra làm sao. Cho nên, các giá trị văn hóa vẫn
luôn được coi là quốc hồn quốc túy.
Xa
xưa, sau khi quốc gia này đánh bại quốc gia khác, họ mang các linh vật của dân
tộc đó về nước. Làm như vậy, nền văn hóa đó coi như đã mất gốc, sẽ dễ bề bị
đồng hóa. Vậy nên, song hành với việc bảo vệ lãnh thổ, dân tộc nào cũng phải
bảo tồn nền văn hóa của mình, vì rằng “Văn hóa còn, dân tộc còn. Văn hóa mất,
dân tộc mất”. Nước Việt ta bốn ngàn năm lịch sử, vì vậy mà văn hóa rất phát
triển, cổ vật cũng nhiều.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)