Trên chiếc xe Babetta cà tàng của
mình, kỹ sư Tình đang từ nhà máy trở về khu tập thể sau giờ tan ca. Chiếc xe máy
chạy vè vè trên con đường đê vắng vẻ, những mảng đường nhựa cấp phối thủng lỗ
chỗ như một tấm áo vá cứ thế lùi lại dần sau những bánh xe quay. Mỗi khi xe đi
vào đoạn ổ gà gồ ghề, chiếc mũ kỹ sư trên đầu người lái lại nhảy lóc cóc như
lên đồng, cái dáng của ông lom khom đổ dài, miệt mài và cần mẫn. Ở tuổi năm
mươi, mấy chục năm gắn bó với cái nhà máy vùng ngoại thành Hà Nội này, đoạn đường
đã trở nên quá đỗi thân thuộc đối với ông. Ngày lại ngày, những hình ảnh đó cứ lặp
lại trong đầu ông như một thước phim ngắn, cây cầu sắt có đường xe lửa bắc qua,
đám ruộng ngô xanh rì dưới bãi bồi ven sông, rồi những ngôi nhà ẩn hiện sau con
ngõ quanh co chạy dọc theo triền đê thoai thoải. Ông vẫn nhớ như in về những
ngày ấy, hồi mình còn là một cậu sinh viên mới ra trường về đây làm kỹ sư điện,
với bao nhiêu là ước mơ và nhiệt huyết cống hiến vẫn hằng cháy bỏng trong tim.
Những buổi đạp xe ngược gió trên bờ đê đi làm, dù vất vả, khó khăn nhưng vẫn
kiên trì và hề không nản chí. Rồi lúc tan ca đêm, cũng trên con đường này, chàng
sinh viên trẻ lại đạp xe về phòng để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, người thì
đẫm mồ hôi vì mệt, vì đói nhưng vẫn cảm thấy vui và lòng phơi phới tương lai.
Mãi suy tư, hoài niệm, kỹ sư Tình đã không để ý phía trước có một người con gái xinh đẹp đang đứng bên vệ đường, mỉm cười nhìn mình và vẫy vẫy chiếc khăn tay để xin đi nhờ xe.