Trời
đã tối hẳn từ lâu, khuôn viên ký túc xá trường cao đẳng sư phạm lúc này lung
linh trong ánh sáng đèn. Từ các khung cửa sổ cao tầng, ánh điện nhấp nháy rọi
xuống nom giống như những vì tinh tú trên bầu trời màu đen thẫm huyền bí.
Phương
nheo mắt nhìn lên, ngơ ngác hỏi:
-
Thùy ở phòng nào?
-
Ở ngay tầng một thôi! – Thành trả lời dứt khoát, tỏ ra là một người hướng đạo
thông thuộc địa hình.
Dường
như đã cảm thấy yên tâm, Phương lặng im và cũng không hỏi gì thêm nữa. Đi hết
khoảng sân rộng, đôi bạn bước vào một dãy hành lang sâu hun hút và tối nhờ. Qua
ánh sáng yếu ớt từ chiếc bóng đèn cao áp ngoài sân chiếu vào, Phương chỉ loáng
thoáng nhìn thấy màu trắng lờ mờ của những viên gạch men đang không ngừng
chuyển động dưới chân mình. Hai người vừa đi vừa căng mắt nhìn về phía trước,
không gian tĩnh lặng, chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân của họ
vẫn đang từng nhịp hối hả vang lên. Đến một căn phòng mở cửa ở gần cuối dãy thì
Thành dừng lại mà không đi tiếp nữa. Phương cũng dừng bước ngay phía sau lưng
bạn, anh đứng sát vào tường rồi cẩn thận sửa lại trang phục, nét mặt lộ vẻ căng
thẳng. Từ bên trong vọng ra tiếng vỗ tay và cười nói rộn ràng, còn có cả âm
thanh bập bùng của cây đàn guitar đang chơi một bản nhạc thịnh hành quen thuộc.
Thành ra hiệu cho Phương im lặng và bắt đầu ngó vào bên trong để quan sát.