Tại cơ quan nhà nước nọ, có hai vị quan chức tuổi sàn sàn nhau. Một vị có
bằng tiến sĩ, còn vị kia thì chỉ học bổ túc văn hóa cấp ba. Có phải vì xuất
thân khác nhau như vậy mà họ luôn hục hặc và khắc khẩu với nhau hay không,
nhưng quả thực một người như đến từ sao kim, còn người kia từ sao hỏa vậy. Vị
tiến sĩ người tầm thước, trắng trẻo và hồng hào, trán thì cao đến tận đỉnh đầu,
trông rõ là trí thức. Hiện ngài tiến sĩ là “trưởng phòng tổ chức” của cơ quan. Còn
ngài văn hóa bổ túc thì đang giữ chức “trưởng phòng nội vụ”. Không giống với
ông tổ chức, ngài nội vụ có dáng thấp đậm và đen đúa, trán có u có sần, tai lại
nhỏ và nhọn như tai chuột. Mới nhìn qua đã biết là xuất thân bần tiện. Vì vậy
mà khi hai kỳ phùng địch thủ đứng cạnh nhau, càng làm nổi bật hơn cái sự bất
công của tạo hóa.
Anh Phát vốn trước đây
là lái xe cho giám đốc, bây giờ chuyển lên cơ sở mới này làm việc với chúng
tôi. Công việc thường ngày của anh là lái chiếc xe tải chở hàng cho công ty.
Bởi vì anh hoạt ngôn, lại hay tếu, cho nên mọi người thường tập trung nghe anh
nói chuyện mỗi khi rỗi rãi. Dáng anh to béo như quan phụ mẫu xưa, da dẻ lại hồng
hào, cái bụng núng nính thì chảy xệ những mỡ. Tính anh Phát điệu đà lắm, lúc
nào người ta cũng thấy anh mang gương lược bên mình. Mỗi khi ra đường hay đi
đâu, là y như rằng anh chải tóc lượn sóng kiểu như tài tử điện ảnh. Nhìn anh,
người tín ngưỡng ngỡ là Phật Di Lặc, kẻ mê tín thì hình dung ra bà đồng cốt, còn
người thực tế hơn lại thấy giống như một giám đốc thành đạt trên thương trường.
Còn anh em trong công ty chúng tôi thì đặt hẳn cho anh một cái tên rất oách:
Tượng Di Lặc - Vì cái dáng vẻ đường bệ vô song của anh mỗi khi an tọa.