Thứ Tư, 13 tháng 2, 2019

Chiếc Vòng Ma


Lần nào gần đến nhà Hồi, Chương cũng đều nhìn thấy ở phía bên trái đường có một lùm cây um tùm, có vẻ như là đền miếu gì đó. Đám cây ấy tươi tốt đến nổi che khuất hết mọi thứ bên trong, khiến cho người ta chẳng thể thấy gì khác ngoài vẻ xanh rì của những cành lá đang vươn lên như vẫy gọi. Có một con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo để đi vào trong đó, áng chừng cũng chỉ độ mấy chục bước chân tản bộ. Xưa nay chẳng nghe ai nói vùng này có đền hay chùa gì cả, bởi thế mà Chương cũng không để tâm cho lắm. Nhưng cũng chính bởi sự lặp lại này mà anh không khỏi cảm thấy thắc mắc trong lòng. Rốt cục thì chỗ đất ấy là gì, mà xem chừng có vẻ bí ẩn và lạ lùng làm vậy? Cũng lạ! Mỗi lần đi qua đây, anh đều cảm nhận được cái thần khí linh thiêng toát ra từ đó. Những chuyện tâm linh kiểu như thế này, quả là khó bề mà giải thích cho rõ thực hư trong một lúc. “Hôm nay mình phải hỏi anh bạn Hồi cho ra nhẽ. Kẻo cứ để mãi sự phân vân trong lòng thì tấm tức và khó chịu lắm” – Chương bồi hồi tự nhủ.