Cửa hàng mậu dịch quốc doanh là một dãy nhà hai tầng đồ
sộ, nằm án ngữ ngay giữa ngã tư của thị tứ đô hội. Đằng xa từ mọi hướng, người
ta đã có thể nhìn thấy tòa nhà màu trắng xám trầm mặc nhô ra, nom y hệt như là
một con tàu khổng lồ đang bị mắc cạn vậy. Tầng một phía dưới rộng hơn một chút,
còn tầng hai thì lại thụt vào bên trong và được lợp ngói âm dương kín kẽ. Chỗ
nhô ra phía dưới cũng chính là một dãy hàng hiên, được lợp mái cẩn thận và chạy
dọc suốt tòa nhà. Kiểu thiết kế đó rất thuận tiện, vì người ta có thể thoải mái
đi lại hay ngồi đợi ngoài hiên mà không còn phải sợ bị mưa, nắng làm phiền.
Ngôi nhà mang dáng dấp kiến trúc kiểu Pháp, vì hồi Pháp thuộc, đây vốn là trụ
sở của huyện đường.
Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018
Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2018
Những cánh Thư yêu
(Viết tặng những thế hệ xưa cũ, thời mà người ta vẫn còn yêu
nhau qua những lá thư tay).
_________________________________________
Trang từ từ rảo bước đến chỗ chiếc thùng đựng
thư quen thuộc ngay trước cổng bưu điện. Chiếc thùng sắt màu vàng nhạt, được
gắn trên cái cột cao không đến đầu người, phía trên có một khe hở bằng đốt ngón
tay để bỏ thư. Lấy ngón tay khẽ nâng nhẹ tấm che để cho khe hở lộ ra, rồi cô
cẩn thận bỏ thư vào bên trong. Vậy là từ lúc này, lá thư sẽ bắt đầu một cuộc
hành trình vạn dặm, với sứ mệnh chuyên chở yêu thương của cô tới anh. “Hôm nay
là chủ nhật, có lẽ ngày mai đầu tuần họ mới chuyển thư đi” – Cô nghĩ thầm, rồi
quay gót trở ra. Có tiếng còi xe xin đường, cô vội tránh sang mép bên kia rồi
chậm rãi đi về nhà. Đoạn đường từ bưu điện về nhà Trang chỉ chừng vài trăm mét,
với những hàng sách và quán giải khát chật hẹp, khiêm nhường nép sát vào nhau.
Khoảng giữa phố, có một cái quán điện tử ồn ào, mà bất cứ lúc nào đi qua, cô
cũng đều nghe thấy âm thanh trò chơi và tiếng cãi nhau ì xèo của lũ trẻ từ
trong đó vọng ra. Dọc hai bên đường, những cây bằng lăng xanh tốt được
trồng thẳng lối. Để rồi cứ mỗi độ hè về, những cánh hoa mỏng manh lại đua nhau
nở rộ trên cành, tím biếc cả một khung trời. Cái sắc hoa xao xuyến ấy, dễ khiến
cho người ta bồi hồi liên tưởng về những năm tháng mộng mơ của tuổi học trò đã
qua. Đoạn đường giờ đây đã trở nên rất đỗi quen thuộc đối với cô, ít ra là
từ khi yêu anh. Cứ vài tuần một lần, cô lại đi bộ đến bưu điện để gửi thư cho
anh, những bức thư chứa đựng tình cảm yêu thương sâu kín, và cả những thông tin
cần thiết để anh có thể hình dung được về cuộc sống của cô nơi đây. Cũng có đôi
lúc đi công việc, nhân tiện cô ghé qua bưu điện rồi dừng xe lại ở đó để mà bỏ
thư.
Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018
Sen tỏa Thiền Môn
Văn Nhân
nghỉ làm việc nhà nước để trở về quê đã được mấy năm nay. Sự thể do ý nguyện
chứ chẳng phải hưu trí gì cả, vì bản thân anh vẫn còn đang là một người trẻ.
Cũng không có lương thướng hay chế độ đãi ngộ nào khác, đơn giản anh nghỉ việc
chỉ vì muốn tránh xa cái chốn nhiễu nhương thế sự mà thôi. Hơn nữa, anh không
còn cảm thấy hứng thú với cái nghiệp công chức, nói theo ngôn ngữ nhà Phật, có
nghĩa là đã mãn duyên rồi vậy. Từ đó Văn Nhân vui thú điền viên, lúc rảnh rỗi
thì sáng tác văn chương và thơ phú để giải phiền.
Cũng phải
để người nhà giục dã mãi, Văn Nhân mới chịu cưới vợ vài năm trước đây, khi anh
đã ngoại tứ tuần. Đức thánh Khổng Tử có nói: “Ba mươi tuổi mà chưa lấy
vợ thì không nên lấy vợ nữa. Bốn mươi tuổi mà chưa làm quan thì không nên làm
quan nữa”. Anh nghỉ việc, không làm quan thì đã rõ rồi, nhưng vợ thì vẫn
lấy, cho dù là có hơi muộn màng. Cũng vì chuyện này, đôi khi anh lại mỉm cười
mà tự nhủ: “Như thế là mình cũng chỉ có thể thực hiện được một nửa lời dạy của
cổ nhân thôi đấy”.
Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018
Quê Ngoại
Ba mẹ tôi ít khi kể cho con cái nghe về đằng ngoại cũng như chuyện tình yêu hồi trẻ của hai người. Vì thế mà ký ức của tôi đối với quê ngoại chỉ là những lần được cùng ba mẹ lên thăm bà khi còn nhỏ. Ngày đó, mỗi khi về ngoại, ba thường đèo hai anh em tôi trên chiếc xe đạp cũ của gia đình. Vòng quay chậm rãi của chiếc bánh xe cứ thế nhẹ nhàng đưa chúng tôi lướt qua những khung cảnh nên thơ suốt cả chặng đường dài.
Trước mỗi chuyến đi xa, ba tôi vẫn thường có thói quen chăm sóc cẩn thận cho chiếc xe đạp màu xanh của ông, vốn là phương tiện giao thông phổ biến thời bấy giờ. Ba dắt xe ra sân, dựng chân chống nghe đánh cạch xuống nền gạch, rồi ngồi lui cui mà miệt mài sửa chữa. Việc đầu tiên là ông kiểm tra lại hệ thống phanh cho an toàn. Với một sự tập trung cao độ, tay trái ông bóp hai má phanh cho sát vào vành xe, trong khi tay kia thì cầm cà lê để mà siết chặt lại chiếc đinh ốc nhỏ xíu. Sau khi tra xong dầu mỡ cho chiếc xe, ông cầm Pê Đan(1) quay mạnh ra phía sau để cho dầu bám đều lên xích. Chiếc Pê Đan cứ thế mà quay thành vòng tròn, tiếng líp kêu ro ro nghe êm tai. Để đảm bảo tải trọng cho xe, ông mang bơm ra, vặn chặt vòi vào van rồi bơm cho hai chiếc lốp thật căng hơi. Vậy là chiếc xe được bảo dưỡng xong, giờ đây nó đã sẵn sàng cho mọi cuộc hành trình theo ý muốn của chủ nhân. Ba tôi lấy giẻ lau hai bàn tay vào nhau với một vẻ hài lòng, đoạn đứng thẳng người lên, gọi với vào trong nhà:
- Hai đứa có lên bà ngoại chơi với ba không nào?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)