Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

Lời tiên tri ứng nghiệm

 

   Những đám giấy gói kẹo và túi ni lông hãy còn vương vãi trên nền gạch hoa của căn phòng ký túc xá. Từ hôm qua, người ta đã quét chúng thành một đống vào chỗ góc phòng này nhưng vẫn còn chưa kịp thu dọn và hót đi. Trên chiếc bàn hẹp và dài kê cạnh cửa sổ, một bình hoa sặc sỡ để ngay ngắn, sắc màu hãy còn tươi mới, có vẻ như chúng cũng chỉ vừa mới được cắm vào đây chưa được bao lâu. Tối hôm qua, mấy anh sinh viên năm cuối trong phòng đã tổ chức buổi liên hoan chia tay ra trường. Bữa nay họ đã về quê hết, chỉ còn mỗi mình anh Nam là ở lại, phần vì anh có công việc ở Hà Nội cần giải quyết, phần để đợi đến hôm nhận bằng tốt nghiệp luôn một thể. Cái quang cảnh có vẻ bừa bộn, hoang tàn của sự kết thúc ấy ngay lập tức lại được thay thế bằng cảnh tượng gọn gàng, sạch sẽ của một sự khởi đầu tuần hoàn mới. Các sinh viên năm nhất mới nhập học đã vào đây ở để thay thế những sinh viên sắp tốt nghiệp. Họ dọn vào đây đã được vài hôm, sau đợt tập dượt quân sự suốt cả tháng trời vừa qua. Lúc này đang là đầu giờ chiều, mấy thành viên trong phòng, người đọc sách, kẻ hí húi dán họa báo lên tường, người khác nữa thì lại đang lạch cạch đóng cái móc áo vào cạnh chỗ giường nằm của mình.

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2021

Năm tháng nhạt nhòa

 

     Vừa nhác trông thấy Phong lấp ló ngoài cổng, ông cụ liền ngừng tay và cất tiếng hồ hởi:

- Phong đó hả cháu? Sao sang muộn vậy?...

Dứt lời, ông đặt cái bình tưới nước xuống sân nghe đánh “cạch” một tiếng, rồi tất tả đi ra để mở cổng cho khách. Vốn quý mến Phong, cho nên mỗi lần thấy anh đến chơi, ông đều tỏ thái độ đón tiếp nhiệt tình như vậy. Bữa nay lạnh, ông cụ tùm hum trong chiếc áo khoác dạ màu đen, trên đầu, cái mũ len đội sùm sụp che đến gần hết cả vầng trán rộng. Cách ăn vận lùm xùm đó càng có cảm giác khiến cho ông trở nên thấp lùn hơn khi đứng bên cạnh một Phong cao lớn, lênh khênh.

- Cháu từ Hà Nội hay ở cơ quan sang?

Ông cụ lại hỏi trong lúc Phong dắt xe máy vào trong sân. Ông vẫn giữ được cái lối nói khiêm nhường quen thuộc mà nhiều lần anh đã từng được nghe ấy. Vùng này là ngoại thành, do cách xa trung tâm thành phố, cho nên dân địa phương vẫn tự nhận mình là người nhà quê. Đối với họ, vùng đất phía bên kia sông Hồng mới là thành phố, và những con người sống ở đó mới đáng được gọi là dân Hà Thành chính hiệu.