Thứ Hai, 25 tháng 3, 2019

Cao Nhân

Trong không gian chật hẹp của ngôi hàng chè chén lúc này - dăm ba người khách đang ngồi lố nhố trên những chiếc ghế nhựa con con được đặt sát cạnh nhau. Người hút thuốc, kẻ uống trà, rồi họ vừa ngắm nhìn phố xá đầu ngày vừa chuyện vãn với nhau cho vơi bớt thời gian. Phương thì chẳng để ý đến mấy người khách kia đang nói những gì, vì giọng của họ hòa lẫn với tiếng ồn ào trên phố tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn không đầu không cuối, khiến chẳng thể nào mà nhập tâm cho đặng. Anh chậm rãi hút thuốc, ánh mắt lơ đãng nhìn chén nước chè được đặt trên bàn với một tâm trạng thú vị. Cái chén màu da lươn, có quai cầm và thấp bèn bẹt áng chừng chỉ độ vài đốt ngón tay. Thời nay chẳng thiếu gì những loại chén sứ men trắng và có hoa văn thanh lịch cả. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao người ta lại cứ thích chọn lựa kiểu chén nom vừa dân dã vừa có vẻ quê mùa cục mịch như thế. Nhưng chính anh cũng cảm thấy ưa thích cái loại chén ấy tự lúc nào mà chẳng hề hay biết, giống như một món đồ thời trang theo phong cách hoài cổ đã được khách hàng ưa dùng và chấp nhận theo thói quen sinh hoạt thường ngày vậy.

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2019

Một cuộc Chia Li

Sơn nhấc ống nghe lên và bắt đầu gọi vào số máy điện thoại quen thuộc. Đây vốn là số dịch vụ ở gần nhà Thu, nơi mà cô và anh vẫn thường sử dụng để liên lạc với nhau mỗi khi cần. Có tiếng đổ chuông, rồi giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia: “A lô! Tôi nghe đây”. Anh mừng rỡ: “A lô! Chị cho gặp Thu được không ạ!”. “Hoài Thu phải không?” – Người trực điện thoại cẩn thận hỏi lại, có vẻ như chị ta đã nhận ra được người đang nói chuyện với mình. “Dạ! Đúng rồi!”. “Vậy thì 5 phút sau anh gọi lại nhé, tôi sẽ đi kêu ngay!”. Anh gác máy, rồi giơ tay nhìn đồng hồ. Chỉ mấy phút thôi, nhưng không hiểu sao giờ này anh lại cảm thấy thời gian chậm trôi đến vậy. Chiếc kim giây cứ thế nhích dần từng nấc một, chậm chạp như thể cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của chủ nhân. Rồi để khỏi cảm thấy sốt ruột, anh quay mặt nhìn ra phía ngoài đường phố một lúc. Ở ngoài ấy, dòng xe cộ vẫn nối tiếp nhau mà đi lại nhộn nhịp như mắc cửi. Tuy chiếc buồng kính đã cách âm, nhưng những âm thanh của cuộc sống kia thì vẫn cứ đều đặn vọng đến tai anh, ồn ào và náo nhiệt. Cuộc sống mưu sinh thực bộn bề xuôi ngược, dường như con người ta ai cũng có những công việc và mối bận tâm của riêng mình. Ở buồng bên cạnh, một chị trung niên ăn vận khá thời thượng, cái miệng thoa son đỏ chót vẫn đang tán điện thoại liên hồi. Chẳng hiểu chị ta nói chuyện gì mà cứ cười toe toét, những ngón tay búp măng trắng muốt hết vung lên rồi lại đặt xuống nhịp nhàng, như thể là đang vũ ba lê vậy. “Phụ nữ nhiều khi cũng thật kỳ cục, hễ cứ ngồi tán chuyện với nhau là họ dường như quên hết mọi sự trên đời” – Sơn mỉm cười nghĩ thầm. Một điệu cười nhếch môi, nửa như cảm thông, nửa chế diễu, khôi hài. Chếch về phía tay trái anh chừng vài mét, sau chiếc bàn dài được ốp bằng những tấm nhựa màu trắng sạch sẽ, cô nhân viên bưu điện đang ngồi lơ đãng bên lọ hoa tươi. Những bông hoa Păng Xê được cắm một cách khá thẫm mĩ, chứng tỏ cô phải là một người khéo tay và giỏi nữ công gia chánh lắm. Cô gái còn trẻ và khá xinh, dường như cũng chưa lập gia đình thì phải. Cũng không khó để nhận ra điều đó, vì cứ nhìn vào nét mặt vô tư lự của cô thì khắc biết. Người phụ nữ đã lập gia đình thì bao giờ cũng phải bận tâm với đủ thứ lo toan, chứ chẳng thể nào nom nhí nhảnh và vô tư như vậy được. Chẳng hiểu là lúc này cô đang hý hoáy ghi chép những gì vào cuốn sổ bìa da màu đen được đặt trên bàn, nhưng có vẻ cẩn thận và dụng tâm lắm.

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2019

Chiếc Vòng Ma


Lần nào gần đến nhà Hồi, Chương cũng đều nhìn thấy ở phía bên trái đường có một lùm cây um tùm, có vẻ như là đền miếu gì đó. Đám cây ấy tươi tốt đến nổi che khuất hết mọi thứ bên trong, khiến cho người ta chẳng thể thấy gì khác ngoài vẻ xanh rì của những cành lá đang vươn lên như vẫy gọi. Có một con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo để đi vào trong đó, áng chừng cũng chỉ độ mấy chục bước chân tản bộ. Xưa nay chẳng nghe ai nói vùng này có đền hay chùa gì cả, bởi thế mà Chương cũng không để tâm cho lắm. Nhưng cũng chính bởi sự lặp lại này mà anh không khỏi cảm thấy thắc mắc trong lòng. Rốt cục thì chỗ đất ấy là gì, mà xem chừng có vẻ bí ẩn và lạ lùng làm vậy? Cũng lạ! Mỗi lần đi qua đây, anh đều cảm nhận được cái thần khí linh thiêng toát ra từ đó. Những chuyện tâm linh kiểu như thế này, quả là khó bề mà giải thích cho rõ thực hư trong một lúc. “Hôm nay mình phải hỏi anh bạn Hồi cho ra nhẽ. Kẻo cứ để mãi sự phân vân trong lòng thì tấm tức và khó chịu lắm” – Chương bồi hồi tự nhủ.