Công bằng mà nói thì nhan sắc và hình thức mụ vợ nhà
tôi cũng chỉ ở dưới mức trung bình mà thôi. Khuôn mặt mụ thô và tròn vành vạnh,
nom cứ y hệt như là cái bánh đa nướng mà người ta vẫn thường hay bán ở ngoài
chợ vậy. Đã thế, tạo hóa lại còn vẽ lên đó một đôi mắt cũng to tròn, cái
miệng thì rộng và ngoác ra đến gần tận mang tai. Các cụ ta đã đúc kết: “Đàn ông
rộng miệng có tài, đàn bà rộng miệng điếc tai xóm giềng”. Tôi công nhận điều
này đúng. Chẳng cần phải đợi đến láng giềng chịu đựng đâu, mà cái phần khổ ấy
đã vận hết cả vào bản thân tôi rồi. Từ khi lấy mụ, cái tai của tôi phải nghe
nhiều đến nổi bây giờ chẳng thể nào phân biệt được đâu là tiếng pháo nổ, đâu là
tiếng chó sủa nữa. Thân hình mụ mủm mỉm, khó mà xác định được số đo vì nhìn từ
trên xuống cứ đần đẫn và to bè một duộc như nhau. Có thể đó là do hậu quả của
thói ăn tham, ăn nhiều quả báo mụ, khiến cho mụ có một cơ thể đồ sộ như thế.
Nhưng cũng phải công nhận là mụ có một cặp chân dài rất đẹp. Mà đúng
là đẹp thật, giống như chân của các hoa hậu hay là người
mẫu đẳng cấp thế giới ấy. Chẳng hiểu nổi tại sao ông trời lại sinh ra
cái sự oái oăm như thế, phải chăng như người ta vẫn thường nói là quy
luật bù trừ đó chăng? Ông trời thì bù trừ cho mụ,
nhưng đó lại mới chính là cái nguyên nhân gây ra nổi bất hạnh
lớn lao của cuộc đời tôi.