Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Mỹ Nhân áo trắng


Trời nhập nhoạng tối, con đường trước ngõ lúc này chỉ là một dải nhờ nhờ, không còn nom rõ nữa. Trên mấy cành ổi trong vườn, lũ đom đóm đã bắt đầu chấp chới lập lòe như những ánh ma trơi. Văn Lang mang cái ghế tựa ra ngoài sân, ngồi dưới giàn hoa thiên lý để mà hóng mát một lúc. Gớm! Đang mùa hè nóng bức thế này mà lại mất điện. Ngoài trời gió thổi nhè nhẹ, không khí mát mẻ dễ chịu hơn khi ở trong nhà nhiều lắm. Ngôi nhà của Văn Lang nằm ở cuối xóm, đối diện là cánh đồng lúa xanh mướt, mênh mông. Lúc này trời đã tối hẳn, cảnh vật chìm trong bóng tối mịt mù. Tuy vậy nhưng anh vẫn chưa thắp nến lên, vì cứ muốn để như thế cho mát. Năm nay Văn Lang đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng người ta vẫn thấy anh ở vậy mà chưa chịu lập gia đình. Song thân của anh thì đều đã mất cách đây mấy năm. Lẽ thường, anh cũng phải tìm người để mà nâng khăn sửa túi và chăm lo gia đạo.

 Gió nồm từ phía cánh đồng lúc này thổi vào mát rượi, như mơn man lên da thịt.  Cả ngày nóng bức, giờ này khí hậu mát mẻ cũng dễ sinh buồn ngủ. Văn Lang ngồi tựa hẳn vào lưng ghế, rồi bắt đầu lim dim mắt. Chợt có cảm giác như bị một luồng điện chạy nhanh qua người, khiến cho anh choàng tỉnh. Dường như có một hình ảnh mờ ảo thấp thoáng trước mặt anh thì phải. Văn Lang căng mắt nhìn cho kỹ, thì thấy bóng một người mặc áo trắng từ ngoài ngõ đang đi vào. Cái bóng đó cứ lớn và rõ dần, khi đến gần thì hóa ra là một người con gái.

 Anh đang bâng khuâng mà chưa biết nói gì, thì đã thấy người đó cất tiếng thánh thót:

- Chào anh! Anh đang ngồi hóng mát?...

Văn Lang líu ríu:

- Cô...là?...

- Em đi làm đồng về qua đây. Vì khát quá nên vào xin anh chút nước uống. Nhà em ở xã bên...

À! Thì ra một cô gái ghé vào xin nước uống. Văn lang liền đứng dậy và nói:

- Cô chờ tôi thắp nến đã nhé. Nhà đang bị mất điện...

Rồi anh đi vào nhà để thắp nến lên. Ngọn lửa trong tay anh lóe lên bập bùng, bấy giờ mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh. Trước mắt Văn Lang lúc này là một cô gái có vẻ đẹp mê hồn, ánh mắt sáng rỡ tựa như sao sa. Như một kẻ mộng du, Văn Lang rót nước mà cứ để tràn cả ra bên ngoài. 

Đặt cốc nước xuống bàn, miệng anh lắp bắp:

- Mời cô ngồi..uống...nước!

Cô gái nhoẻn một nụ cười tươi như sen hồng mới nở, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Để khỏi bị cái không khí im lặng làm mất đi vẻ tự nhiên của câu chuyện, cô gái ngước mắt nhìn Văn Lang, giới thiệu:

- Tên em là Kim Hồng!...

Trong ánh nến mờ tỏ, nhan sắc của Kim Hồng khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Dáng điệu lả lướt mảnh mai, khuôn mặt thì thanh tú chẳng khác nào là tiên giáng trần vậy. Vốn là người khó tính với đàn bà con gái, thế nhưng lúc này Văn Lang cũng như đang lạc vào cõi mê tình ái. Anh cứ nhìn Kim Hồng đăm đăm mà không còn biết đến ngượng ngùng là gì nữa cả. Lát sau mới thốt được nên lời:

- Nếu là người trong vùng thì cô cũng ít khi đi ra ngoài. Vì tôi chưa bao giờ trông thấy người con gái nào xinh đẹp như vậy cả?...

Kim Hồng lại nhoẻn miệng cười e thẹn, khiến cho anh như ngây ngất trong men say. Khi cô cười, anh mới để ý bên khóe miệng có một nốt ruồi đỏ màu son, như càng điểm tô thêm cho cái vẻ duyên dáng vô song vậy.

Thấy Văn Lang cứ nhìn mình đắm đuối, Kim Hồng ngượng ngùng đứng lên:

- Cảm ơn anh đã tiếp đón! Bây giờ em xin phép về kẻo bố mẹ đang mong...

Lúc này Văn Lang mới sực tỉnh:

- Không có gì! Khi nào rảnh lại mời cô ghé chơi...

- Dạ!...

Kim Hồng liếc mắt đưa tình cho anh, đoạn cô nhẹ nhàng mà quay gót trở ra. Bấy giờ Văn Lang ngơ ngẩn như bị ai đó bắt mất hồn vía, cứ thế mà nhìn theo bóng cô gái cho đến khi khuất hẳn mới thôi. Lũ chó mấy nhà hàng xóm lúc này thi nhau sủa loạn xạ, như thể chúng vừa phát hiện ra một điều gì đó khác lạ lắm vậy. Kim Hồng vừa đi ra khỏi một lúc thì đột nhiên có điện, cả căn nhà lại trở nên sáng bừng. 

o0o

Từ bữa đó, Văn Lang suốt ngày tương tư đến người đẹp Kim Hồng mà chẳng kể phút giây. Anh cho rằng, cuộc gặp gỡ đó là một mối nhân duyên định sẵn mà số phận đã dành tặng riêng mình. Người đâu mà xinh đẹp lạ thường, ăn nói lại nhẹ nhàng có duyên nữa. Tuy không thổ lộ cùng ai, nhưng lúc nào Văn Lang cũng cảm thấy mong nhớ và hy vọng cô sẽ lại ghé thăm. Đã ba hôm qua đi kể từ buổi đầu hội ngộ, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Kim Hồng đâu, trong lòng anh đã bắt đầu có ý ngóng trông. Rồi một tuần trôi qua, Văn Lang lúc này lo lắng đến đi đứng, ăn ngồi không yên.

 Bữa nay, vì nhớ Kim Hồng quá mà trời vừa tối thì Văn Lang lại mang ghế ra ngoài sân để ngồi. Dụng ý của anh là để nhớ lại cái phút giây gặp gỡ ban đầu với người đẹp. Gió lại thổi mơn man, và anh bắt đầu nhắm mắt mà thiu thiu ngủ. Bất chợt có tiếng chó sủa râm ran làm cho anh tỉnh giấc. Gì thế kia? Anh đang tỉnh hay là mơ đây? Cái bóng dáng thướt tha hôm nọ lại từ ngoài cổng đi vào, màu áo trắng thấp thoáng hiện ra, rồi rõ dần. Khi người đó đến gần thì anh nhận ra ngay Kim Hồng. Rõ ràng đây là thực chứ không phải mơ, cô đang đứng ngay trước mặt anh, rạng rỡ và xinh tươi. Không dấu được niềm hạnh phúc bất ngờ, anh vội đứng lên mà chào đón:

- Hôm nay cô lại đi làm qua. Hay là?...

Kim Hồng nghiêng mái đầu tỏa hương ngây ngất, ngượng ngùng:

- Dạ! Em đi làm về, nhân tiện ghé vào thăm anh...

     Nhờ ánh điện từ trong nhà hắt ra, khiến Văn Lang mới nhìn rõ khuôn mặt cô lúc này đang đỏ lên vì xấu hổ.

     Chợt nhận ra thái độ vừa rồi của mình có phần hơi vội vàng, hấp tấp, anh liền mỉm cười chữa thẹn:

- Mời em vào nhà xơi nước!

Kim Hồng thẹn thùng mà theo chân anh đi vào trong nhà. Cô lại ngồi đúng vào cái chỗ mà bữa trước mình đã từng ngồi, hai tay mân mê tà áo mỏng. Một thoáng im lặng, bất chợt cả hai người cùng ngước mắt lên nhìn nhau, rồi lại thẹn thùng mà cúi đầu xuống.

Nghĩ cũng cần phải biết về thân thế của cô, anh từ tốn hỏi:

- Em nói ở xã bên. Vậy chứ nhà ở đâu? Song thân có còn khỏe không?

- Dạ! Song thân em đã già. Nếu anh muốn ghé thăm, thì hãy đi hết con đường trước mặt này, đến một ngã ba, rẽ phải chừng trăm thước là tới nơi. Nhà em ở dưới một gốc đa to, bên cạnh có cái miếu thổ địa...

Cổ nhân có câu “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”. Thì ra nhà cô cũng ở ngay xã bên chứ đâu. Gần như thế mà bấy lâu anh không hề được biết, rõ là khi nào có duyên thì con người ta mới có thể gặp được mặt nhau vậy. Rồi hai người lại trò chuyện thêm một hồi nữa, dường như là tâm đầu ý hợp lắm, đầu mày cuối mắt đưa duyên.

Chừng thấy ngồi chơi đã lâu, Kim Hồng đứng dậy để mà từ biệt ra về. Văn Lang vội cầm lấy tay cô:

- Mong ông tơ bà nguyệt xe duyên, để chúng mình sớm được thành đôi!...

Kim Hồng cúi đầu e lệ mà không nói gì. Rồi trước khi ra về, hai người cứ thế mà đứng nhìn nhau một hồi lâu, ra chiều bịn rịn lắm.

Từ đó cứ vài hôm thì Kim Hồng lại ghé thăm Văn Lang một lần. Hai người lúc này đã có tình cảm mặn nồng, cùng nhau thề non hẹn biển. Văn Lang cảm thấy trong lòng hạnh phúc và hãnh diện lắm. Cảm tạ trời đất đã đưa đến cho anh một người con gái như ý, đằm thắm và xinh tươi. Rồi anh tự nhủ rằng, khi nào có dịp sẽ tìm đến nhà để mà thăm hỏi và thưa chuyện với cha mẹ cô.  

Cũng có đôi khi Văn Lang tự thắc mắc về người yêu của mình. Từ lúc quen nhau, anh chỉ thấy Kim Hồng mặc duy nhất một bộ đồ màu trắng mà thôi. Có lẽ cô yêu thích màu này chăng? Kể cũng phải, vì khi Kim Hồng mặc đồ màu trắng thì trông cô càng quyến rũ và xinh đẹp hơn. Thứ nữa, lần nào cô cũng đến thăm anh vào buổi tối cả. Dường như Kim Hồng thường đi làm đồng đến giờ này mới về. Điều này kể cũng hợp lý, vì cô vốn là người chịu thương chịu khó mà. Có lần Kim Hồng đi trở ra, anh nhìn theo đến đầu ngõ thì tự nhiên thấy bóng cô mất hút. Chắc là vì buổi tối, nên mắt anh không nhìn thấy rõ đấy thôi. Khi mới yêu, người ta thường có muôn vàn lý do để mà thắc mắc, tìm hiểu về người mà mình thương, âu đó cũng là lẽ thường tình vậy.

Những ngày này Văn Lang sống trong tâm trạng hạnh phúc lắm, lòng những chất chứa hy vọng và chờ mong. Đã một tuần trôi qua kể từ lần gặp cuối mà vẫn không thấy Kim Hồng ghé thăm. Lại không có chút tin tức gì về cô cả, bởi vậy mà lòng anh đang như lửa đốt. Không hiểu tình cảm của cô đối với anh giờ này như thế nào? Hay lại có chuyện gì chẳng lành xẩy ra với cô chăng? Cứ tối tối, anh lại nhìn ra cổng để ngóng trông, nhưng cái bóng dáng áo trắng kia vẫn biệt vô âm tín. Vì vậy mà Văn Lang dự định, nếu vài hôm nữa vẫn không thấy Kim Hồng ghé thăm, anh sẽ tìm đến nhà cô để mà thưa hỏi với song thân luôn thể.

Tối nay Văn Lang lại tựa cửa chờ mong, đến khuya thì mới lên giường đi nghỉ. Trằn trọc mãi mà anh vẫn không làm sao ngủ được. Rồi vì buồn và mệt mà một lúc sau thì anh ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, anh thấy Kim Hồng hiện lên khóc lóc mà rằng:

- Thảm thương thân em quá! Ba hôm trước đây, khi em vừa ra khỏi nhà thì gặp một đám ác ôn. Chúng dùng gậy đánh em đến chết rồi bỏ đi. Nếu anh thương em thì hãy tìm đến mà chôn cất, để hồn em được siêu thoát. Anh ơi!...

Nói rồi cô lại che mặt mà khóc thảm thiết. Văn Lang giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm cả người. Anh bật đèn ngồi vào bàn, cứ thế mà suy nghĩ về giấc mộng vừa rồi mãi. Kim Hồng báo mộng cho anh là cô đã bị bọn người ác đánh chết. Lúc này anh thảng thốt mà không biết rõ thực hư thế nào, lòng những lo lắng bất an. Từ lúc đó Văn Lang không tài nào ngủ được nữa, cứ ngồi như vậy mà chờ cho đến lúc trời sáng.

Sáng hôm sau, Văn Lang lên đường để tìm đến nhà Kim Hồng như dự định. Nhớ lời người yêu đã nói trước đây, anh đi hết con đường trước nhà, đến một ngã ba. Từ ngã ba lại rẽ phải khoảng trăm thước nữa. Quả thực, ở đấy có một cây đa cổ thụ sum suê, bên cạnh là cái miếu thổ địa phủ đầy rêu phong. Anh để ý tìm nhà thì không thấy, vì quanh đây không có một ngôi nhà nào cả. Lời Kim Hồng lúc này lại văng vẳng bên tai: “Nhà em ở dưới gốc cây đa cổ thụ”. Văn Lang nhìn xuống gốc cây thì thấy có một cái hang Chuột to, hang hốc ăn sâu như là địa đạo vậy. Anh lại đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện ra gần cửa hang có một con Chuột bạch đang nằm chết. Văn Lang cúi xuống để nhìn cho rõ hơn, rõ ràng đây là một con Chuột cái, bên miệng của nó còn có một chấm đỏ màu son nữa. Bất giác Văn Lang rơi lệ mà nhớ đến tình nghĩa mấy lâu nay với Kim Hồng. Đây đúng Là Kim Hồng rồi, đêm qua cô đã hiện về báo mộng cho anh.

Vừa lúc ấy có bác nông dân đi làm đồng qua. Thấy Văn Lang khóc thương con Chuột Bạch thì lấy làm lạ lắm., mới dừng lại mà nói:

- Ba hôm trước, tôi đi làm qua đây thì thấy có mấy đứa trẻ chăn trâu đập chết con Chuột Bạch này, khi nó vừa mới từ trong hang chạy ra...

Bác ta chỉ tay vào cái hang chuột dưới gốc Đa để chứng minh cho lời nói của mình, đoạn lại vác cuốc lên vai mà tất tả bước đi.

Văn Lang ôm xác con Chuột Bạch mà âu yếm như đang nói chuyện với Kim Hồng vậy, lòng những cảm thương lắm. Rồi anh tìm một chỗ đất bằng phẳng cạnh cái miếu thổ địa để mà chôn cất xác con chuột Bạch cẩn thận.

Đã mấy bữa nay người ta không hề thấy Văn Lang ra khỏi nhà. Nghe hàng xóm nói là anh bị ốm nặng nên không thể đi đâu được. Khi người ta đến thăm thì thấy anh đang nằm khóc lóc mà thương cảm, như vừa bị mất đi một người thân yêu vậy.

     Chừng một tháng sau thì Văn Lang mới khỏe hẳn lại. Hôm nay anh gượng dậy mà thơ thẩn ngồi nhìn ra vườn. Lũ chim sâu đang chuyền cành ríu rít, nhưng chúng nào có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Những ngày qua với anh, thực là phiêu diêu như một giấc mơ trần thế vậy. Vẫn còn quanh quất đâu đây dáng đi, giọng nói của Kim Hồng. Bóng hình mỹ nhân áo trắng kia, cùng tình yêu thoảng qua như cơn gió, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ đắm say.