Trời
đã tối hẳn từ lâu, khuôn viên ký túc xá trường cao đẳng sư phạm lúc này lung
linh trong ánh sáng đèn. Từ các khung cửa sổ cao tầng, ánh điện nhấp nháy rọi
xuống nom giống như những vì tinh tú trên bầu trời màu đen thẫm huyền bí.
Phương
nheo mắt nhìn lên, ngơ ngác hỏi:
-
Thùy ở phòng nào?
-
Ở ngay tầng một thôi! – Thành trả lời dứt khoát, tỏ ra là một người hướng đạo
thông thuộc địa hình.
Dường
như đã cảm thấy yên tâm, Phương lặng im và cũng không hỏi gì thêm nữa. Đi hết
khoảng sân rộng, đôi bạn bước vào một dãy hành lang sâu hun hút và tối nhờ. Qua
ánh sáng yếu ớt từ chiếc bóng đèn cao áp ngoài sân chiếu vào, Phương chỉ loáng
thoáng nhìn thấy màu trắng lờ mờ của những viên gạch men đang không ngừng
chuyển động dưới chân mình. Hai người vừa đi vừa căng mắt nhìn về phía trước,
không gian tĩnh lặng, chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân của họ
vẫn đang từng nhịp hối hả vang lên. Đến một căn phòng mở cửa ở gần cuối dãy thì
Thành dừng lại mà không đi tiếp nữa. Phương cũng dừng bước ngay phía sau lưng
bạn, anh đứng sát vào tường rồi cẩn thận sửa lại trang phục, nét mặt lộ vẻ căng
thẳng. Từ bên trong vọng ra tiếng vỗ tay và cười nói rộn ràng, còn có cả âm
thanh bập bùng của cây đàn guitar đang chơi một bản nhạc thịnh hành quen thuộc.
Thành ra hiệu cho Phương im lặng và bắt đầu ngó vào bên trong để quan sát.
Từ trong phòng có một cô gái đang đi ra,
thân hình tròn trịa của cô xúng xính trong chiếc váy hoa màu tím được cắt may
khá cầu kỳ. Thành nhận ra ngay đó là Thùy, cô bạn thân của mình. Vừa nhác trông
thấy Thành, cô gái liền lộ vẻ vui mừng, cặp môi tô son đỏ chót hé nở một nụ
cười tươi rói như đóa hoa hàm tiếu.
-
Tưởng là ai. Thì ra anh bạn quý hóa! Cậu vào đi. Mọi người đã đến đông rồi đấy
– Thùy nắm lấy cánh tay Thành và nói với một thái độ thân mật có phần hơi suồng
sã.
-
Đố Thùy đoán ra ai kia? – Thành mỉm cười bí ẩn, rồi hướng ánh mắt về phía
Phương lúc này đang đứng khuất sau cánh cửa.
Vẻ
tò mò hết sức, Thùy chắp tay sau lưng ngúng nguẩy ngó ra, nhưng vì ở đó tối om
nên cô chẳng thể nhìn thấy gì cả. Vừa khi ấy, một dáng người cao lớn từ trong
bóng tối vụt bước ra trước mặt hai người, hệt như vừa từ trên trời rơi xuống
vậy.
-
Ôi! Phương về từ lúc nào? - Thùy thốt lên kinh ngạc, ánh mắt hồn nhiên như trẻ
nhỏ.
Kỳ
thực Thùy chẳng hiểu vì sao Phương đang học ở Hà Nội, nơi cách đây hơn ba trăm
cây số mà lại có thể đến để dự sinh nhật của mình lúc này. Sự thể đó khiến cho
cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên quá đỗi.
Phương
nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn còn chưa hết vẻ xúc động của Thùy, cất tiếng
trịnh trọng:
-
Chúc mừng sinh nhật Thùy!
- Sao Phương biết sinh nhật mình mà đến? –
Thùy nhận gói quà bọc giấy kim tuyến lấp lánh từ tay người bạn mới trở về từ
phương xa, miệng vẫn không ngừng tíu tít.
Thành
húng hắng ho, rồi vỗ nhẹ vào vai Phương:
-
À! Chuyện là thế này: Phương về từ lúc chiều. Khi nghe mình nói hôm nay sinh
nhật Thùy thì cậu ấy cứ một mực đòi đi cùng.
- Vậy ư? Cảm ơn Phương nhiều nhé! Cậu về được
lâu không? Có việc gì hả?
-
Mình về vài ngày. Có chút việc riêng cần giải quyết – Phương đáp như cái máy,
anh đang cảm thấy hào hứng bởi thái độ tiếp đón nồng nhiệt mà Thùy đã dành cho
mình. Dù rằng điều đó cũng thật là dễ hiểu, vì họ vốn là bạn học với nhau từ
thủa còn ấu thơ.
Chợt nhớ là ba người họ đã đứng nói chuyện
ở bên ngoài khá lâu, Thùy sực tỉnh:
-
Quên mất! Chúng mình vào trong đi!
Trong
phòng lúc này đèn điện được bật sáng trưng. Có nhiều người đang có mặt ở đây,
họ ngồi thành vòng tròn trên những chiếc chiếu được trãi dưới nền nhà và chuyện
trò với nhau rôm rả. Mấy cô lễ tân ăn vận lịch sự tất bật đi lại để trang trí
và chuẩn bị mọi thứ. Họ mang bánh sinh nhật, hoa quả và các thức uống đặt vào
chính giữa phòng. Chỗ gần lối ra vào, có hai chiếc bàn dài được kê sát nhau,
trên đó đặt những món quà của khách mang tới tặng và cả mấy lọ hoa tươi đủ sắc
màu sặc sỡ. Bạn bè Thùy lần lượt đến, họ trao quà, nói lời chúc mừng rồi lại
ngồi vào chỗ. Ba người bạn cùng ngồi xuống cạnh chiếc bánh sinh nhật, bởi Thùy
chính là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay.
Chừng
mấy phút sau, những người có mặt bắt đầu xôn xao:
-
Thùy ơi! Thắp nến lên!
-
Đến giờ thắp nến rồi!
-
Cho tụi này ăn bánh sinh nhật đi.
Thùy
đặt ngón tay lên môi, vẻ quan trọng:
-
Mọi người chờ thêm một chút nha! Còn đợi người thổi nến chung đến nữa!...
Một
anh chàng mặc áo kẻ sọc có khoét đuôi tôm điệu đà, trên tay còn cầm điếu thuốc
lá cháy dở, la lên đầy phấn khích:
-
Người yêu hả? Hay đấy!...
Thùy
chỉ cười mà không nói gì, khiến cho cái vẻ bí mật kia như càng tăng thêm gấp
bội. Trong khi chờ thắp nến, họ lại cùng nhau ca hát. Thùy sốt ruột nhìn đồng
hồ, đã 20 giờ 15 phút tối. Chốc chốc cô lại lúc lắc mái đầu óng mượt của mình
mà ngó ra phía cửa ra vào với một vẻ mong ngóng.
-
Đến rồi! – Chợt Thùy vui mừng reo lên.
Từ
ngoài hành lang, có ba cô gái đang đi vào. Phương nhận ra ngay họ, vì cả ba
người đều là bạn học chung trường với anh hồi cấp ba.
Thùy
nhanh nhẹn đứng lên, thân mật kéo tay một cô trong nhóm:
-
Ngồi vào đây với mình!
Cô
gái nhẹ nhàng ngồi vào giữa Phương và Thùy, miệng cười e lệ như cô dâu khi mới
về nhà chồng. Tà áo trắng vừa vặn như tôn thêm cái vóc dáng cao và thon thả,
trong khi màu son môi phớt hồng thì lại rất phù hợp với làn da trắng mịn của
cô. Cái lối trang phục và tô điểm không cầu kỳ đó khiến cho cô có một vẻ đẹp
vừa trang nhã vừa dễ ưa.
Thùy
ra hiệu cho tất cả im lặng, rồi bắt đầu cất tiếng hào hứng:
-
Xin giới thiệu với mọi người: Đây là Lệ Hằng - Thùy ngiêng đầu về phía cô gái
ngồi cạnh - bạn thân của Thùy, người sẽ cùng thổi nến sinh nhật với mình hôm
nay!
Những
người có mặt bấy giờ mới vỡ lẽ, rồi sau mấy lời bàn tán rì rầm, một tràng pháo
tay nồng nhiệt vang lên như để tán thưởng.
Nến
đã được thắp lên, căn phòng trở nên rạng rỡ bởi sắc màu của sáp, của hoa và ánh
sáng. Trong ánh nến bập bùng, khuôn mặt Thùy và Hằng đỏ hồng e thẹn và dường
như càng xinh đẹp hơn. Những người dự sinh nhật bắt đầu đếm ngược, rồi hai cô
gái cùng cúi xuống thổi tắt nến. Bài hát “Chúc mừng sinh nhật” vang lên dìu dặt
khắp căn phòng.
Phương và Hằng ngồi cạnh nhau, tuy vậy
cũng phải một lúc sau họ mới bắt chuyện làm quen. Anh quay sang phía cô, chào
theo phép lịch sự:
-
Chào Hằng! Hằng có nhận ra mình không?...
Hằng
nở một nụ cười khả ái như để đáp lại lời chào của người bên cạnh. Rồi chẳng
hiểu vô tình hay hữu ý, cô ngơ ngác nhìn anh với ánh mắt dò hỏi:
- Có phải…Phương học
lớp Toán không nhỉ?...
- Đúng là mình!
- Thế bây giờ Phương
học ở đâu?
- Mình học Luật ở Hà
Nội.
Đôi hàng mi cong của
Hằng chớp chớp ra chiều thích thú:
- Vậy ư? Mình rất
ngưỡng mộ những người học luật đấy.
Phương mỉm cười:
- Về điều gì?
- Vì họ có vẻ hiểu
biết và nghiêm túc!
- Có thể đó là cái
nhìn của người ngoài. Mọi người đều có tâm lý ưa thích công việc của nhau –
Phương phải dừng lại vài giây vì những tiếng vỗ tay để cổ vũ cho một anh chàng
nào đó đang đứng lên chuẩn bị hát. Rồi anh quay lại tiếp tục với câu chuyện còn
bỏ dở của mình – Mình thì lại mơ ước được làm giáo viên như Hằng, vì đó thực sự
là một công việc đầy lý thú, luôn có được niềm vui từ các học trò thân yêu.
Câu chuyện giữa họ thi
thoảng lại bị ngắt quãng bởi những tiếng ồn ào sôi động xung quanh. Ấn tượng Hằng
để lại trong anh là nét đẹp tươi tắn của một người con gái tuổi đôi mươi, là
lối chuyện trò khá duyên dáng và lôi cuốn của cô. Cuối buổi sinh nhật, trước
khi ra về họ lại chạm mặt nhau ở cửa ra vào. Hằng đang cúi xuống để xỏ chân vào
đôi giày cao gót, khi cô ngước lên thì bắt gặp anh. Cô nhoẻn cười, nhìn anh với
đôi má bừng đỏ:
- Có dịp, mời Phương
ghé chơi nhà Hằng nha!
- Mình rất sẵn lòng! –
Phương khẽ gật đầu và đáp với một thái độ đầy vẻ lịch thiệp.
o0o
Kết
thúc năm thứ hai đại học, Phương rời Hà Nội về quê để nghỉ hè. Không gian miền
quê thoáng đãng khiến cho anh nhanh chóng quên đi những ký ức căng thẳng của kỳ
thi học phần vừa qua. Anh dành nhiều thời gian để đứng dưới tán cây, lắng
nghe tiếng gió thổi xào xạc trong khu vườn xanh tốt và tận hưởng những phút
giây thư giãn yên bình mà mình hằng ưa thích.
Về
nhà được vài hôm thì có mấy người bạn đến chơi. Trong lúc trò chuyện, một cô
bạn trong lớp bổng nhiên hỏi:
- Phương còn nhớ Hằng không?
Phương chau mày, cố để hình dung:
-
Hằng nào nhỉ?
-
Hằng học cùng khóa cấp ba với bọn mình ấy.
-
À! Nhớ ra rồi! – Phương vỗ tay lên trán – Mình có biết cô ấy.
Cô
bạn nhìn Phương, mỉm cười ý nhị:
-
Hằng có nhờ mình chuyển lời hỏi thăm tới Phương đấy.
Phương
chợt nhớ đến cuộc gặp gỡ tình cờ giữa anh và Hằng tại tiệc sinh nhật Thùy cách
đây hai tháng. Hôm ấy anh đã hứa với cô là sẽ đến nhà chơi khi có dịp. Trong
thâm tâm, anh nghĩ rằng lời hứa đó chỉ là phép xã giao lịch sự, và quả thực anh
cũng không còn nhớ đến nữa. Nhưng câu chuyện hôm nay đã khiến anh hồi tưởng
lại, giống như khi người ta vẫn cố gắng hình dung về những gì đã diễn ra trong
một giấc mộng thoáng qua.
Chạy
xe máy dọc bờ sông một lúc thì nhìn thấy phía trước có một cây cầu đá bắc qua.
Bên kia sông nhà cửa nhấp nhô, ẩn hiện giữa những lùm cây ăn trái xanh tươi và
trù phú. Phương rẽ vào cây cầu, chiếc xe nhảy chồm chỗm như con ngựa bất kham
trên đoạn đường đất đá lổn nhổn phơi đầy rơm rạ. Chỗ bãi cỏ bên đường, có một
cậu bé chừng mươi tuổi đang đứng chăn trâu. Đứa bé mặt mày lem luốc bùn đất, nó
mặc một chiếc áo của người lớn, dài lướt thướt đến tận đầu gối nom giống như áo
tế. Cậu chàng đứng thơ thẩn, thi thoảng lại cầm cái roi quất đánh đét vào lưng
trâu như để đuổi mòng.
Phương
cho xe chạy đến gần chỗ đứa bé đang đứng rồi dừng lại để hỏi thăm đường đi.
-
Cho anh hỏi nhà chị Hằng ở đâu? – Phương lớn tiếng hỏi, rồi tháo chiếc kính mát
đang đeo cầm trên tay.
Đứa
bé ngơ ngác nhìn người khách qua đường bằng cặp mắt thao láo như hai hạt nhãn
đen láy. Nó không trả lời ngay mà cất tiếng hỏi lại:
-
Chị Hằng con nhà ai ạ?
Phương
lúng túng, huơ cánh tay lên, cố tìm cách diễn đạt:
-
Chị Hằng… học ở trường sư phạm ấy!...
Thằng
bé cúi đầu, di di cái roi xuống đất như nghĩ ngợi. Lúc sau nó ngẩng lên, nói:
-
Nếu vậy thì là chị Hằng con bác Chương – Rồi nó giơ tay quệt những lọn tóc dính
bết mồ hôi trên trán – Nhưng nhà chị ấy là giáo viên, chứ không làm ruộng như
nhà em đâu.
Phương
suýt bật cười thành tiếng vì sự hồn nhiên của đứa bé. Anh cả mừng:
-
Phải rồi. Vậy nhà chị ấy ở đâu?
Đưa
bé giơ cái roi, chỉ về phía trước:
-
Ở đây là đầu xóm. Anh cứ đi hết con đường này. Nhà chị Hằng ở gần cuối xóm. Đến
nhà nào thấy có cây hoa Tường Vi màu hồng thì là nhà của chị ấy đấy.
Phương
nổ máy:
-
Cảm ơn em nhiều nhé!
-
Dạ! Không có gì! – Đưa bé đáp rồi vội vã chạy đuổi theo con trâu lúc này đang
kéo lê sợi dây thừng để đi về phía đám ruộng lúa gần đó.
Đúng
như lời cậu bé, nhà Hằng ở gần cuối xóm, phía trước thềm có mấy cây Tường Vi
đang trổ hoa sặc sỡ. Bữa nay Hằng chỉ ở nhà một mình vì bố mẹ đang bận đi công
chuyện. Cô tiếp anh trong căn phòng khách được bài trí trang nhã và gọn gàng.
Khi nhìn thấy Phương, cô đã tỏ ra khá ngạc nhiên và hỏi anh làm sao có thể tìm
được nhà. Anh kể lại chuyện hỏi thăm đường, cô ngồi yên lắng nghe và mỉm cười
thích thú, đôi mắt lá răm thi thoảng lại ánh lên những tia sáng vui tươi đầy vẻ
tinh nghịch.
Tuy
chỉ mới quen, nhưng Phương cảm nhận được ở Hằng một mối liên hệ nào đó như gần
gũi và thân thuộc từ lâu. Bản thân anh cũng không sao lý giải được cảm giác
này, chỉ có thể coi đó là tình cảm quý mến mà anh dành riêng cô. Giờ đây cô
đang ngồi trước mặt anh, không phải tại buổi tiệc sinh nhật ồn ào của hơn hai
tháng trước, mà trong một không gian yên tĩnh của sáng mai mùa hạ mát lành. Chỉ
có hai người họ bên nhau, ánh mắt Phương đôi khi dừng lại rất lâu trên khuôn
mặt xinh đẹp của Hằng, khiến cho cô phải ngượng ngùng quay nhìn sang chỗ khác.
Trong lòng Phương lúc này chợt rộn lên những cảm xúc si mê, yêu mến có, và ngại
ngùng cũng có…
-
Hằng này! – Phương bối rối.
-
Gì cơ?
Phương
nhìn như dán mắt xuống nền nhà:
-
Có vẻ hơi duy tâm. Nhưng Phương linh cảm dường như giữa chúng mình có một mối
nhân duyên nào đó thì phải?...
-
Sao Phương lại nói như vậy? – Cô hỏi với một vẻ ngượng ngùng có pha chút ngạc
nhiên.
-
Bắt đầu là việc chúng mình gặp nhau tình cờ tại tiệc sinh nhật Thùy. Rồi hai
người ngồi cạnh nhau…sau đó Hằng lại chuyển lời hỏi thăm mình…
Hằng
đưa những ngón tay thon dài sửa lại mấy bông hồng nhung cắm trong chiếc lọ hoa
đặt ở trên bàn. Dù cố dấu đi những cảm xúc trong lòng, nhưng khuôn mặt đỏ dừ
tai hại của cô đã khiến cho mọi thứ dường như vượt ra ngoài ý muốn. Chừng vài
giây sau, cô cất giọng lí nhí:
-
Phương thấy như vậy thật sao?...
-
Ừ!...
Lúc
chia tay, cô tiễn anh ra tận bậc thềm. Hai người đều lặng im không nói, nhưng
họ đọc được trong ánh mắt nhau những tình cảm lưu luyến, vấn vương. Một cơn gió
chợt thoáng qua, khiến cho những bông tường vi nhỏ xíu lả tả rơi xuống mặt sân
như một trận mưa hoa.
Những
ngày sau đó Phương và Hằng thường tìm đến với nhau. Những tình cảm nồng nhiệt
và đắm say tuổi trẻ đã nhanh chóng đưa họ tiến đến gần hơn ngưỡng cửa của tình
yêu đôi lứa. Mỗi lần anh đến, khi thì họ đứng trò chuyện với nhau trên bãi cỏ
trước nhà, lúc chỗ bậc thềm cạnh cây hoa tường vi đang trổ hoa sặc sỡ. Những
ánh mắt liếc vội, những nét cười tình tứ đã vô tình nuôi dưỡng và đong đầy tình
cảm họ trong nhau. Thế rồi hai con tim tuổi trẻ ấy đã bắt đầu đập loạn nhịp vì
những cảm xúc yêu đương. Phương cảm thấy mình lâng lâng như đang thưởng thức
cái men say ngất ngây của một người uống rượu. Đó chính là men say tình ái, cái
tinh túy mà tạo hóa đã hào phóng ban tặng cho con người. Hai chất men đó đều
giống nhau ở chỗ, nó làm cho người ta phải mê say và chìm đắm trong cay đắng dại
khờ. Tuy là thiếu đi cái vẻ tỉnh táo của lý trí thật đấy, nhưng trên đời này ai
lại không muốn được một lần dại khờ như thế? Được say sưa để còn biết thế nào
là tỉnh táo giữa chốn nhân gian hư ảo kiếp người này.
Gió
thổi rạp đám cỏ lau xanh biếc ven sông, trông xa như những gợn sóng nhấp nhô,
uốn lượn. Mái tóc xõa của Hằng tung bay theo chiều gió, phảng phất hương thơm
của bồ kết tinh khôi. Hai người họ chậm rãi sánh bước bên nhau, nét mặt anh tư
lự, còn cô thi thoảng lại mỉm cười thích thú như trẻ nhỏ hồn nhiên.
-
Mình leo lên phía trên kia đi! – Hằng chỉ tay về phía ngọn gò gần đó, giọng háo
hức.
Đó
là một ngọn gò thoai thoải, từ dưới nhìn lên, thấy cơ man nào là những giống
cây cối xay và dương xỉ mọc đầy khắp lối. Phía sau những tảng đá như xếp chồng
lên nhau, đám cây dại đua nhau mọc chen chúc, rậm rì. Phương dẫm lên những bậc đá gập gềnh, bắt đầu leo lên trước để dẫn lối cho
người yêu. Hằng rụt rè dò từng bước phía sau, một tay cô nắm lấy tay anh, tay
kia cố giữ chặt vạt áo đang bị gió thổi lộn ngược lên như một cánh diều phấp
phới. Đến lưng chừng gò, họ dìu nhau ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng như bàn
cờ, quanh đó là bạt ngàn những bụi hoa mua đang trổ hoa tím biếc.
Từ
đây nhìn xuống, cảnh vật phía dưới nom giống như một bức tranh đồng quê diễm
lệ. Phương bồi hồi chỉ tay về phía xa, ánh mắt tràn đầy xúc cảm:
-
Em hãy nhìn kia! Thiên nhiên thật khéo tạc nên hình. Đã có dòng sông uốn khúc
và bờ bãi ngát xanh, lại đặt ở đây một ngọn gò để cho nhân gian có thể lên đó
mà ngắm nhìn cảnh vật. Giống như loài chim uyên ương kia, lúc nào cũng phải có
đôi có cặp mới hữu tình…
-
Chúng mình cũng như đôi chim uyên ương phải không anh? – Cô mở to cặp mắt mơ
mộng nhìn theo hướng tay anh, giọng như chìm đi trong tiếng gió xạc xào.
Anh
bẹo tay vào má cô:
-
Em cũng thật khéo tưởng tượng …
Cô
nũng nịu ngả đầu vào vai anh, hai mắt nhắm nghiền, yêu thương và tin cậy. Ngay
lúc này đây, cô chỉ muốn quên hết những chuyện nhân gian đang xẩy ra ở dưới
kia, để được ở đây với anh một mình. Phương thì cứ thế ngồi yên như một pho
tượng, nguyện làm bờ vai vững chãi cho cô tựa vào, và rồi cảm nhận từng chút
một cái sức nặng và luồng hơi nóng từ cơ thể cô đang lan truyền sang anh.
Chỉ
một lúc sau, cô lại ngồi thẳng người lên và nhìn anh với ánh mắt thảng thốt đầy
lo âu:
-
Ngày mai anh trở lại trường rồi sao?
Phương
rứt một chiếc lá và vân vê trên tay, lòng những rối bời:
-
Ừ! Mai anh đi rồi!
-
Những ngày hè trôi qua thật nhanh! – Cô thở dài, ánh mắt buồn rầu nhìn về phía
dòng sông lấp lánh đang nhẹ trôi dưới kia.
Anh
vuốt ve cánh tay mềm mại của cô:
-
Ước chi những phút giây này cứ kéo dài mãi mãi!
Bất
giác cô xoay người rồi nhìn như thôi miên vào mắt anh, đắm đuối. Hai cặp môi
xích lại mỗi lúc một gần, rồi gắn chặt vào nhau trong cơn say cuồng nhiệt, đê
mê.
-
Anh yêu em! – Anh nói như trong cơn mộng mị.
-
Em cũng yêu anh! – Cô đáp lại qua hơi thở gấp gáp của mình.
Sau
nụ hôn bất chợt như con sóng biển nồng nàn ngoài khơi ấy, cô áp nhẹ hai tay vào
má anh, thầm thì:
-
Anh có vẻ đẹp như con gái ấy! Mi cong, mày thanh. Nét môi cũng xinh tươi nữa.
Anh
bật cười, đáp lại lời cô bằng giọng điệu châm biếm:
-
Dù sao thì anh cũng không thích được ví như con gái đâu. Em biết rồi đấy. Con
gái là phái yếu mà.
-
Tại vì anh giống mà! – Cô âu yếm, rồi lùi ánh mắt ra xa một chút, chăm chú ngắm
nhìn khuôn mặt anh như một đứa trẻ tinh nghịch.
o0o
Đã
ba tháng trôi qua kể từ khi Phương trở lại trường học. Tuần trước anh nhận được
thư Hằng, trong thư cô bày tỏ sự nhớ nhung và hẹn anh về để dự sinh nhật của
mình. Khi ấy anh đã phải đắn đo và cân nhắc rất nhiều, vì thời gian này còn
đang bận học để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Nhưng rốt cục thì lý trí cũng
chẳng thể thắng nổi con tim, cái tình cảm mãnh liệt của một mối tình mới chớm
nở đã thôi thúc anh mau chóng trở về để được gặp cô. Chiều nay, sau khi học
xong tiết cuối, Phương vội vàng ra ga tàu mua vé. Anh phải đi chuyến tàu
tối nay để ngày mai còn kịp có mặt tại buổi lễ sinh nhật của người yêu.
Phải
một lúc sau khi lên tàu thì Phương mới tìm được đúng số ghế đã ghi trên vé của
mình. Anh đặt túi hành lý vào ngăn để đồ phía trên rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế. Đèn trong toa lúc này đã được bật lên, rọi xuống
các hàng ghế ngồi một thứ ánh sáng vàng vàng yếu ớt. Ở hàng ghế đối diện, có
một nhóm sinh viên về quê đang ngồi chen chúc cạnh nhau. Dường như họ đang rất
vui thì phải, vì khuôn mặt người nào người nấy đều lộ vẻ háo hức, đợi chờ. Từ phía dưới nhà ga vẳng lên tiếng loa thông báo về lịch trình tàu chạy, đó là một giọng
nữ cao khá truyền cảm và dễ nghe. Đúng 21 giờ thì tàu khởi hành, ánh sáng lấp lóa
từ những bóng đèn nhà ga lùi lại dần phía sau. Rồi tàu ra khỏi thành phố, không
gian bên ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên tối bưng, một màu đen bất tận cứ thế
loang dần theo từng nhịp gõ của đường ray tàu hỏa. Những người sinh viên ngồi
cùng toa với anh bắt đầu vỗ tay và hát lên những nhịp điệu rộn ràng. Phương cảm
thấy vui lây với tình cảm tươi trẻ của họ, tuy nhiên tâm trí anh lúc này đang
mãi nghĩ đến Hằng. Anh hình dung ra cái giây phút sẽ được gặp lại cô. Cảnh
tượng cô chạy ào đến, dang hai cánh tay thon thả mà ôm ghì lấy anh trong hạnh
phúc đợi chờ.
Đã
23 giờ đêm. Những người sinh viên lúc này cũng thôi không ca hát nữa, vài người
trong số họ bắt đầu ngủ gà gật trên ghế ngồi. Người nhân viên nhà tàu uể oải
đẩy chiếc xe hàng len lỏi giữa hai hàng ghế, vừa cất tiếng mời chào vừa ngáp
vặt. Có vẻ như tàu đang chạy qua một khu phố hay thị trấn đông dân nào đó thì
phải, ánh sáng đèn điện lọt qua khe cửa sắt và không ngừng nhảy nhót lên những
bóng người ngồi im lìm trong toa. Phương cựa mình, rồi anh khoanh tay ngồi tựa
lưng vào thành ghế để thư giãn. Chừng ít phút sau, cái âm thanh chuyển động đều
đều của đoàn tàu đã ru anh vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Đến
tờ mờ sáng thì tàu đỗ ở sân ga quê nhà. Sương mù dày đặc như một đám khói khổng
lồ bao phủ khắp sân ga. Cách xa vài mét người ta cũng chẳng nhìn thấy mặt nhau,
vì vậy mà không thể tìm được lối để đi. Phương và mấy người hành khách khác đã
phải loay hoay tìm đường mãi, và mất một lúc sau thì họ mới lần mò ra đến cổng
chính của nhà ga.
Con
đường về khuya thanh vắng, in bóng những mái nhà lô xô nằm nép mình dưới những
vòm cây rậm rạp, âm u. Vầng trăng trên cao sáng vằng vặc, lả lướt dõi theo đôi
tình nhân đang dạo bước bên nhau. Bữa tiệc sinh nhật Hằng vừa mới kết thúc cách
đây ít phút, bạn bè và khách khứa giờ này cũng đã ra về hết cả. Bữa nay trông
cô thật xinh đẹp, thật rạng ngời và hạnh phúc bên Phương.
Vừa
bước đi, Hằng vừa ngả đầu vào vai người yêu, thủ thỉ:
-
Anh có biết ý nghĩa của buổi tiệc sinh nhật hôm nay không?
-
Cách đây hai mươi hai năm, một cô gái xinh đẹp vừa ra đời. Và cô gái đó bây giờ
chính là người yêu của anh đây! – Phương hôn nhẹ vào má cô, bông đùa.
Cô
nũng nịu:
-
Không phải!
-
Vậy thì sao? – Anh quàng tay qua vai cô, kéo sát vào mình hơn.
-
Sự có mặt của anh là để công khai tình yêu chúng mình. Em muốn chính thức giới
thiệu anh với mọi người!...
Phương
bỏ tay ra khỏi bờ vai người yêu, nét mặt bổng trở nên đăm chiêu.
-
Anh hiểu!
-
Anh hiểu là tốt rồi!
-
Em nói cứ như đã là cô giáo rồi ấy – Anh lại chọc cô.
Cô
cười khúc khích, hàm răng đều đặn trắng lóa dưới ánh trăng suông.
Họ
cùng nhau đi dạo thêm một lúc nữa rồi quay trở lại nhà cô. Đôi tình nhân quyến
luyến đứng bên bậc thềm, cạnh cây tường vi màu hồng quen thuộc.
Cô
ngước lên nhìn anh, nước mắt rơm rớm:
-
Ngày mai anh đi rồi! Trước mắt chúng ta lại tiếp tục là những tháng ngày biền
biệt cách xa…
Anh
vuốt lên mái tóc mềm của cô, an ủi:
-
Thôi đừng khóc nữa. Anh sẽ lại về với em mà!
-
Chúng ta chỉ được gặp nhau mấy tiếng đồng hồ! Thời gian hữu hạn vậy sao anh?...
Cô
nấc lên, bờ vai gầy run run vì buồn tủi. Rồi như lo sợ điều gì, bất giác cô ôm
chầm lấy anh trong tiếng khóc nghẹn ngào. Và cứ thế, họ ôm ghì nhau tưởng chừng
như nghẹt thở, như thân trầu cau quấn quýt chẳng tách rời. Cạnh đó, bóng cây
tường vi đổ dài xuống mặt sân thành một khoảng tối nhạt nhòa, mờ ảo. Bốn bề
tĩnh lặng, chỉ có vầng trăng sáng trên cao là chứng nhân cho khoảnh khắc chia
li này.
Sau
phút giây yếu đuối, Hằng bổng thấy mình trở nên cứng cỏi lạ thường, như cái cây
sau mùa giông bão, những cành rễ của nó lại bắt đầu vươn xa và mỗi lúc một bám
sâu vào lòng đất mẹ hơn. Cô nắm lấy tay anh, giọng đong đầy cảm xúc:
-
Phương cứ học tập cho tốt. Hãy yên tâm là ở nơi quê nhà đã có một người con gái
đang chờ đợi anh!
o0o
Khung
cảnh ngôi trường miền núi vùng cao thật buồn. Ngoài con đường mòn chạy quanh co
trước mặt, hình thế bốn bề đều là đồi núi vây quanh. Ngay cả con đường là nơi
duy nhất giao lưu với thế giới bên ngoài ấy, sau những giờ học thì cũng chẳng
mấy khi nhìn thấy bóng người lại qua. Ban đêm, khi tiếng côn trùng cất tiếng nỉ
non, càng khiến cho lòng người cảm thấy nơi này thật là đìu hiu, vắng vẻ. Hằng
đã tốt nghiệp sư phạm và về dạy ở ngôi trường này được gần một tháng nay. Vì xa
nhà nên cô ở lại nội trú của trường để tiện cho việc dạy học. Giống như khung
cảnh hoang vắng nơi đây, khu nội trú cũng chỉ là một dãy nhà tuềnh toàng nằm
nép mình dưới rặng cây nhãn cổ thụ, và còn thiếu thốn đủ mọi thứ vật dụng sinh
hoạt. Chủ nhân khu nội trú là những giáo viên trẻ xa nhà, họ sống quần tụ với
nhau và cố gắng tạo cho nơi đây cái không khí ấm cúng của một xóm làng thu nhỏ.
Thời
gian này tâm trạng Hằng buồn lắm. Những ngày đầu đi dạy cô muốn có Phương bên
cạnh, để được nghe những lời động viên và khuyên nhủ của anh. Nhưng cái ước
muốn tưởng chừng như đơn giản đó giờ đây đối với cô cũng thật xa vời. Vì hai
người họ đang ở hai nơi, ngàn trùng cách xa về địa lý. Nhưng rồi cô tự nhủ bản
thân phải cố gắng vượt qua cho được những thử thách và khó khăn thủa ban đầu ấy.
Cũng may là có lũ học trò ngây thơ hằng ngày vây quanh, khiến cho Hằng cảm thấy
nguôi ngoai phần nào. Nhưng điều làm cô buồn và lo lắng nhất là đã lâu rồi
không nhận được thư Phương. Vì thế mà cô không thể hình dung được tình cảm của
anh ra sao, cuộc sống ở nơi đó thế nào. Sáng nào cô cũng ra đứng ở cổng trường
để ngóng bác đưa thư, nhưng rồi lại thất vọng quay trở vào vì không thấy thư
của anh.
Một
bữa, khi không còn kiên nhẫn được nữa, cô hỏi người đưa thư:
-
Có thư của cháu không bác?...
Người
nhân viên bưu điện già chậm chạp đưa bàn tay nhăn nheo lần tìm chồng thư, rồi
lắc đầu:
-
Hằng hả? Không có thư của cô đâu!
Khuôn
mặt Hằng thừ ra vì thất vọng, làn môi mím chặt như muốn khóc. Rồi cô lại lủi
thủi quay về phòng, buồn tủi và cô đơn. Cô bước đi mà lòng nặng trĩu, mặt cúi
gằm như để dấu đi những giọt nước mắt long lanh đang chực trào nơi khóe mắt.
Linh tính nhạy bén của một người con gái cho cô biết rằng, đã có điều gì đó
không hay xẩy ra với tình yêu của họ. Mệt mỏi và thất vọng, rồi cô lăn đùng ra
ốm.
Tối
hôm đó, Hằng gắng gượng ngồi dậy để viết thư cho Phương. Lòng những hy vọng,
nếu nhận được thư này anh sẽ hồi âm ngay cho cô. Đầu óc ong ong, cô chập chững
đi đến chỗ chiếc bàn mà chân tay vẫn còn rung như cầy sấy.
Cô
bạn gái cùng phòng nhìn thấy thế thì hốt hoảng:
-
Cậu đang ốm thì cứ nằm nghỉ. Không dậy được đâu!
-
Cứ để mặc mình. Mình cần phải viết thư cho Phương. Mình linh cảm đang có chuyện
chẳng lành xẩy ra với anh ấy! – Hằng nói và mệt nhọc vịn tay ngồi xuống ghế.
Bất
lực vì khuyên nhủ không được, cô bạn thở dài rồi lại tiếp tục cắm cúi soạn giáo
án cho buổi dạy ngày mai. Hằng lấy giấy bút ra, vặn to cây đèn bàn và bắt đầu
viết. Những nét chữ đầu tiên run run hiện ra trên trang giấy trắng, nguệch
ngoạc nhưng chứa đầy cảm xúc yêu thương.
Giờ
giải lao tại trường đại học. Phương đang ngồi xem giáo trình thì thấy cậu bạn
trong lớp mang đến một bức thư.
- Cậu có thư đây.
-
Cảm ơn! – Phương ngước lên nhìn cậu ta và nở một nụ cười đầy vẻ hàm ơn.
Thấy
thư của Hằng, Phương vội mở ra xem, vì thời gian qua anh đã viết cho cô khá
nhiều mà bây giờ mới nhận được hồi âm.
“Quê
hương, ngày 15 tháng 10 năm 1997.
Phương
anh!
Bầu
trời hôm nay âm u quá, khung cảnh buồn quá anh ơi! Còn Hằng thì buồn lắm, buồn
không sao nói hết.
Anh
yêu! Anh có được khỏe không? Việc học tập thế nào? Có vất vả lắm không anh? Mấy
bữa nay em bị ốm, giờ này ngồi viết thư cho anh mà đầu óc vẫn rối bời…
Hẳn
là anh vẫn còn nhớ cách đây hơn một năm ngày chúng mình yêu nhau? Anh sẽ không
quên những giây phút hai ta hạnh phúc bên nhau chứ? Em đã viết nhiều thư cho
anh, vậy mà hai tháng nay không được biết tin tức gì về anh hết. Anh ốm hay có
chuyện gì xẩy ra với anh chăng? Thương anh nhiều lắm, không biết anh có hiểu
cho không? Không giờ phút nào Hằng không nghĩ về anh, luôn tôn trọng và yêu
thương anh. Bởi vậy mà trong khoảng thời gian này, không có một dòng tâm sự nào
của anh thì anh cũng hiểu là tâm trạng của em như thế nào rồi? Anh hãy nói đi,
đã xảy ra chuyện gì? Hay là anh đã quên em?
Dù
sao thì anh cũng biên thư cho em chứ, kể cả tin buồn hay vui cũng vậy. Phải
chăng đây là dấu hiệu đổ vỡ của tình yêu chúng mình? Không! Em nghĩ là anh sẽ
không bao giờ như vậy! Vì em vẫn luôn tin ở anh!
Hy
vọng là nhận được thư này, anh sẽ hồi âm cho em ngay nhé.
Cầu
Chúa cho anh vượt qua mọi thử thách để đi đến hạnh phúc!
Ngàn
lần mong thư anh! Người yêu của anh:
Lệ
Hằng ”
Đọc
xong bức thư, Phương đứng bật ngay dậy, anh đi đi lại lại giữa khoảng trống hai
hàng ghế với một tâm trạng tơ vò. Cái tin Hằng ốm đã khiến cho anh lo lắng.
Nhưng điều làm anh khó hiểu hơn cả là sự sai lệch về thông tin. Có nghĩa là
những bức thư đã không đến được tay người nhận, hoặc là Hằng đã không gửi thư
cho anh như cô đã viết? Rối rắm trong mớ bòng bong suy nghĩ ấy, khiến anh cảm
thấy bực bội vì không thể hiểu được chuyện gì đang xẩy ra. Vì thế mà thay vì
hồi đáp ngay cho cô, anh lại lần lữa và cứ giữ mãi mối hoài nghi ấy trong lòng
mình.
o0o
Bữa
ấy Phương đang đi trên đường thì gặp Thùy. Vừa dừng xe, Thùy đã hỏi ngay:
-
Sao tháng trước Phương không về đám cưới người yêu?
Phương
ngạc nhiên:
-
Đám cưới ai?...
Lần
này thì đến lượt Thùy ngạc nhiên. Cô đưa tay sửa lại vành mũ trên đầu, trố mắt
hỏi:
-
Thế cậu không biết gì thật ư? Đám cưới Hằng chứ ai!
Phương
như không tin vào tai mình, anh tái mặt, cảm thấy choáng váng như người bị say
nắng. Nhìn thái độ của Thùy thì anh biết là cô không hề nói đùa chút nào. Thấy đứng
ngoài đường không tiện, Phương nhìn quanh rồi chỉ vào quán cà phê bên kia
đường:
-
Mình vào kia ngồi nói chuyện.
Họ
đi vào trong quán và chọn một chiếc bàn yên tĩnh ở tận góc phòng. Khi cả hai đều
đã yên vị, Phương nhìn thẳng vào mắt Thùy, hỏi dồn:
-
Chuyện là thế nào? Nói cho mình biết đi!
Người
phục vụ mang cà phê và một đĩa hạt hướng dương đặt xuống bàn. Anh ta gật đầu và
mỉm cười với họ, rồi lại quay trở vào phía trong quày.
Thùy
bóc hạt hướng dương tí tách, rồi bắt đầu nói với một giọng điệu chậm rãi:
-
Đợi Phương không được, Hằng đã đi lấy chồng rồi! Chồng nó lớn tuổi chứ không
học với chúng mình đâu.
Phương
ngồi chết lặng, hai tay ôm lấy đầu. Lúc này anh cần có thời gian để bình tâm
trở lại sau cái tin tức giống như một cơn sóng thần bất chợt đã khiến anh chao đảo
kia. Lát sau anh rầu rĩ châm thuốc hút, nét mặt vẫn còn chưa hết hoang mang.
-
Thế Hằng có nói gì với Thùy không? – Phương hỏi và thở hắt ra.
-
Hôm cưới, Hằng khóc hoài, mãi sau mới chịu bước lên xe hoa. Hằng băn khoăn lắm,
nó nhờ mình hỏi cậu rằng, tại sao lại bỏ cô ấy mà không nói một lời nào? Hằng
nói có gửi thư cho Phương, trong đó ghi địa chỉ trường mới mà không thấy thư
trả lời. Cô ấy trách cậu lắm!…
Những
câu hỏi của Thùy cứ như xoắn lấy Phương, trách móc. Nó chẳng khác nào những mũi
kim châm vào da thịt, khiến cho anh cảm thấy đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Vẻ
mặt thẩn thờ, anh bắt đầu kể cho Thùy nghe hết sự tình, và cho rằng trong thư
Hằng đã nói dối mình.
Mắt vẫn không rời khỏi bức tranh ký họa treo trên tường, Thùy nói, giọng rành rọt:
-
Chuyện Hằng không nhận được thư của Phương là có thật, có bạn ở cùng trường cô
ấy biết mà! Cậu coi lại đi!
Phương xòe hai bàn tay, thanh minh:
-
Nhưng đúng là thời gian đó mình chỉ nhận được một lá thư!...
-
Vậy khi Hằng chuyển đến trường mới, Phương có biết không? – Thùy lại hỏi với
một giọng điệu gần như chất vấn.
Lần này thì Phương chợt hiểu. Có lẽ bức thư Hằng gửi cho anh để thông báo địa
chỉ trường mới đã bị thất lạc. Vì vậy mà thư của anh vẫn gửi về địa chỉ cũ, cho
nên không đến được tay cô. Thì ra, tình yêu của họ tan vỡ là bởi một sự hiểu
lầm đáng tiếc ấy. Và cũng tại vì anh đã quá nóng nảy mà không chịu suy xét cho
kỹ càng. Phương cảm thấy khóe mắt mình cay cay, cảnh vật trước mắt như nhòa đi
bởi những giọt lệ hối hận muộn màng.
Với
một vẻ hối lỗi tận đáy lòng, Phương quay sang phía Thùy, chắp tay như cầu khẩn:
-
Nhờ Thùy chuyển lời xin lỗi của mình đến Hằng. Rằng mình đã hiểu sai và trách
nhầm cô ấy. Hằng quả thực không có lỗi gì cả!...
Rồi Phương tựa
lưng vào thành ghế, bồi hồi nhớ lại hình ảnh của buổi chia tay hôm nào. Trong
đêm khuya thanh vắng, ánh trăng vàng soi bóng đôi tình nhân bên hàng Tường Vi trổ
hoa sặc sỡ, và cả những lời thề thốt đợi chờ còn văng vẳng bên tai.