- Cô Thu
vừa ra trường, mới về đây dạy được một tháng nay có phải không? – Ông trực
trường(1) vừa nhìn chằm chằm vào người khách vừa dò hỏi.
- Dạ phải
đó bác!
- Vậy anh
hãy ngồi đây chờ. Lát nữa đến giờ ra chơi tôi sẽ vào gọi dùm cho – Ông chìa tay
về phía khách, giọng vui vẻ. Một thái độ xuề xòa, thể hiện cái bản tính hiếu
khách vốn dĩ của người miền núi mà ta vẫn thường thấy.
Phương
lịch sự ngồi xuống chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng dành cho khách, lòng
những phấp phỏng, bồn chồn. Lúc này anh mới có thời gian để ý đến mọi thứ trong
phòng và cả người ngồi đối diện với mình nữa. Ông trực trường là một người đã
lớn tuổi, tuy cái dáng vẻ bề ngoài gầy gò nhưng nom vẫn còn nhanh nhẹn và hoạt
bát lắm. Trên mình ông mặc một chiếc áo Bờ lu dông(2) màu xanh
đậm có hai túi trước ngực, loại áo giống như của những người công nhân vẫn
thường hay mặc mỗi khi làm việc trong công xưởng.
- Anh mời
nước! – Người trực trường rót nước chè xanh ra cốc, giọng gọn lỏn.
- Cảm ơn
bác!
- Anh quê
ở đâu?
- Dạ!
Cháu cũng là người trong huyện mình thôi.
- Là bạn cô ấy à?
- Dạ
phải!
- Anh là
sinh viên ở thành phố mới về thì phải?
- Bác
đoán đúng rồi! – Phương mỉm cười, không dấu được vẻ thán phục trên nét mặt.
- Nhìn
cách ăn mặc bảnh bao của anh là tôi biết ngay mà! – Ông lão buông lời nhận xét,
có vẻ như hơi đắc ý vì lời khen mà vị khách trẻ dành cho mình.
Rồi dường
như đã thỏa mãn với những thắc mắc trong lòng, ông lão nâng cốc chè xanh uống
một hớp, đoạn ngồi im mà gật gù như thể mình vốn là người am hiểu nhất chuyện
đời xưa nay vậy.
Qua khung
cửa sổ phòng trực, Phương nhìn thấy sân trường lúc này vắng tanh, tịnh không
bóng người qua lại. Trường học nằm quay mặt ra phía đường, với những khung cửa
thoáng đãng mở rộng. Nhưng vì khoảng cách khá xa, cho nên anh không thể nghe
được âm thanh học bài của trẻ con từ trong đó vọng ra ngoài này. Cách trường
học một đoạn còn có dãy nhà cấp bốn, ẩn hiện sau những lùm cây nhãn sum suê
phía cuối chân đồi. Có vẻ như đó là nhà ở dành cho giáo viên nội trú.
- Ở đây
cũng có nhà ở tập thể cho giáo viên hả bác? – Phương quay sang phía ông trực
trường hỏi, giọng tò mò.
- Có chứ,
đây là xã miền núi mà! Đa phần đều là giáo viên từ nơi khác đến dạy cả. Những
người đã lập gia đình thì ở ngoài kia –ông nói sôi nổi, rồi chỉ tay ra chỗ mấy
ngôi nhà phía ngoài đường – Còn những người trẻ mới đến thì ở nội trú trong
trường.
Thấy
Phương lúc này vẫn đang chống tay lên cằm mà ngồi tư lự, ông lại nói tiếp,
giọng như tâm tình:
- Trong
khu nội trú có hơn mười thầy cô đang ở. Tôi biết cô Thu đấy. Cô ấy cao ráo,
xinh xắn và hiền lành lắm. Mấy hôm đầu mới đến, cô ấy nhớ nhà quay quắt. Nhiều
bữa còn ra đứng trước cổng trường rồi khóc nữa đấy. Con gái mà. Một thời gian
họ lại quen với cuộc sống nơi đây thôi!
Tự nhiên
Phương cảm thấy thương người yêu đến lạ. Tội nghiệp cho Thu phải một mình đến ở
nơi vắng vẻ này. Vậy mà cả mấy tháng nay anh vẫn nghĩ là cô đang ở nhà đợi
việc. Nếu như hôm nay không đến nhà Thu, thì có lẽ anh đã không biết là cô đang
dạy ở đây.
Phương
châm thuốc lá hút, dường như để dấu đi tình cảm đang xúc động trong lòng.
« Mời bác hút thuốc » - Giọng Phương như trầm hẳn xuống – Ông bảo vệ
cảm ơn rồi cũng rút một điếu và châm lửa.
- Thường
thì các thầy cô giáo đến đây dạy một thời gian, sau đó họ xin chuyển về gần
nhà. Cũng có những người lập gia đình rồi ở hẳn đây luôn – Ông lão rít một hơi
thuốc. Có vẻ như ông cũng là một người vui tính và ham chuyện.
Trong khi
trò chuyện với Phương, thi thoảng ông lão lại liếc nhìn sang chiếc đồng hồ báo
thức được đặt ngay trên bàn để xem giờ. Dường như đó là thói quen công việc,
khiến cho ông ít khi rời mắt khỏi nó. Khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng 9 giờ 15
phút, ông liền đứng lên, nhanh nhẹn đi đến chỗ chiếc trống da được đặt trên giá
đỡ bằng gỗ. Chiếc dùi trong tay ông vung lên như múa, tức thì mặt trống rung lên
một hồi nhịp nhàng, tiếp đó là ba tiếng « tùng, tùng, tùng », dõng
dạc, dứt khoát. Đó là tiếng trống hết tiết học, báo hiệu giờ ra chơi cho học
sinh.
- Anh cứ
ngồi đợi ở đây. Tôi vào gọi cô Thu ra ngay – Ông lão khoát tay nói với Phương,
đoạn cắm cúi đi vào phía trong sân trường.
Có tiếng
học sinh rộ lên ồn ào. Rồi từ khung cửa của những lớp học, đám trẻ con túa ra
như ong vỡ tổ. Chúng chạy nhảy đuổi bắt nhau hồn nhiên trên sân trường, tung
tăng dưới những vòm cây xanh tốt. Sân trường lúc trước vốn yên tĩnh là thế, mà
giờ đây bổng trở nên huyên náo khác thường.
« Kia
rồi! » - Một ý nghĩ reo vui đột nhiên vang lên trong đầu Phương. Từ phòng
trực, anh nhìn thấy Thu đang chậm rãi đi về phía mình. Vẫn là cô, với dáng
người thanh thanh và bước đi uyển chuyển quen thuộc đó. Cô lưỡng lự bước ra
phía cổng, ngơ ngác nhìn quanh như thể kiếm tìm. Có vẻ như cô đang phân vân vì
chưa hiểu người nào đã đến tìm mình.
Phương
vui mừng bước ra khỏi phòng, anh giơ tay lên cao để cho cô có thể nhìn thấy. Sự
xuất hiện đường đột của anh khiến Thu không khỏi bất ngờ và lúng túng. Cô bước
nhanh đến chỗ anh đang đứng, hai chân cứ như ríu lại vào nhau.
- Làm sao
mà anh biết được em ở đây? – Cô nhìn anh ngỡ ngàng, rồi nhoẻn một nụ cười rạng
rỡ.
- Anh đến
nhà và nghe mẹ em nói – Giọng Phương vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Cái giọng mà cô
vẫn thường đùa là của ông cụ non.
- Mình ra
đây đi anh! – Cô nhìn anh dịu dàng, rồi quay bước đi ra phía đường.
Anh dắt
xe chầm chậm đi bên cô. Sau cảm xúc xao xuyến ban đầu, giờ đây cả hai bổng trở
nên im lặng mà chẳng biết nói gì thêm nữa. Dường như họ đang cảm nhận cái phút
giây hạnh phúc bên nhau, giữa một khung cảnh xa xôi không thể ngờ tới như lúc
này. Một tình cảm lắng đọng, mà có lẽ chỉ có sự im lặng mới có thể ôm trọn và
diễn tả hết được mà thôi.
- Khi nào
thì anh trở lại trường? – Cô ngước lên nhìn anh, để phá tan đi sự im lặng.
- Anh chỉ
ghé thăm em một lúc. Lát nữa lại phải đi ngay rồi!
- Nhanh
vậy ư anh? – Nét mặt cô thoáng buồn.
- Anh
phải trở lại trường, để còn kịp thi kết thúc học phần em ạ.
Hai người
bước dọc theo con đường đất đỏ mịn màng chạy quanh sườn đồi. Dưới chân những
ngọn đồi hai bên đường, họ nhìn thấy rất nhiều những cây hoa cúc dại nở vàng
lối đi. Chúng mọc lên ở bất cứ nơi nào có thể, dưới bụi cây um tùm, hoặc trên
những mỏm đất đá nhấp nhô như lượn sóng. Những đóa hoa mong manh, lúc này đang
hồn nhiên đung đưa trong làn gió nhẹ của buổi sớm mai.
Thảm hoa
rực rỡ dưới chân đó, dường như càng làm tôn thêm cái dáng vẻ mềm mại thiếu nữ
của Thu. Cô cúi xuống hái một bông hoa, rồi thích thú cầm trên tay ngắm nghía.
- Hoa cúc
dại đó anh! Ở đây chúng nở nhiều lắm.
- Loài
hoa đơn sơ nhưng rất đẹp! – Phương trầm trồ, chăm chú nhìn vào bông hoa bé nhỏ
trên tay người yêu.
Trước mặt
họ lúc này hiện lên một ngôi quán nhỏ, nằm nép mình sau những tán lá lòa xòa
bên đường. Mọi thứ ở đây dường như đều khiêm tốn và hòa hợp với thiên nhiên như
thế. Nhà cửa và cây cối đan xen vào nhau, giống như một chỉnh thể gắn bó không
tách rời. Không có cái gì thái quá, cũng chẳng có sự phô bày nổi bật nào hết,
tất cả đều hài hòa trong sự sắp đặt của hóa công.
Hai người
bước chân vào quán rồi ngồi xuống chiếc bàn được kê phía trước. Thu nhẹ nhàng
để bông hoa xuống bàn, rồi quay sang nhìn anh âu yếm. Anh cũng đáp lại ánh mắt
của cô, tựa như hai khoảng trời xa cách, nay bổng dưng được ghép lại với nhau
làm một vậy.
- Anh chị
dùng gì? - Bà cụ bán hàng nhìn hai người hỏi.
- Cụ cứ
để mặc chúng cháu – Thu ngượng ngùng đáp lời.
- Vậy thì
cô giáo dùng gì cứ tự nhiên lấy nhé – Bà cụ vui vẻ khi nhận ra Thu. Rồi cụ quay
trở lại chiếc võng được mắc dưới hai gốc cây để ngồi. Ánh mắt già nua chậm rãi,
bình thản nhìn ra khoảng đồi nhấp nhô trước mặt.
Từ chỗ
này, họ có thể nhìn thấy những thửa ruộng xanh ngời phía dưới thấp kia. Xa xa,
nơi cuối con đường đất đỏ chạy ngoằn ngoèo là một thôn xóm trù phú, ẩn hiện.
Cảnh tượng ở đây trở nên tươi sáng hơn, vì không còn bị những khoảng đồi bao
bọc và che khuất tầm nhìn nữa. Quán nằm ở chân đồi, xung quanh cây cối xanh
tốt, hoa lá tự nhiên mà chẳng cần phải trồng trọt hay chăm chút gì cả. Giống
như một thôn nữ với vẻ đẹp hoang sơ, cho dù không trang điểm hay trang phục cầu
kỳ mà vẫn làm xao động lòng người.
- Ở đây
xa bưu điện. Em định viết thư để cho anh biết tin tức, rồi hôm nào nhân tiện về
nhà thì gửi luôn – Cô bắt đầu chậm rãi bày tỏ với anh nổi lòng tâm sự bấy lâu
của mình.
Đáp lại,
anh chỉ ngồi yên, lặng im để nghe cô kể tiếp.
- Cũng có
mấy cô giáo trẻ nữa về đây dạy cùng em đợt này. Họ có người yêu đến thăm suốt.
Còn em chỉ có một mình, vì anh ở xa. Nhiều tâm sự nhưng không biết ngỏ cùng ai.
Lắm lúc tủi thân, chỉ biết khóc một mình thôi! – Đôi hàng mi cong của cô rơm
rớm nước mắt.
Anh khẽ
chạm nhẹ vào vai người yêu, an ủi:
- Anh đã
đến thăm em rồi đây!
Cô lau
nước mắt, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười như trẻ con:
- Mỗi khi
nhìn thấy những ánh mắt ngây thơ và khát khao kiến thức của học sinh, em chợt
hiểu rằng, các em ở đây cần được học kiến thức hơn bất cứ vùng quê nào khác. Vì
nơi này thiếu thốn mọi thứ, từ cơ sở vật chất dạy học, cho đến địa điểm vui
chơi. Ngoài ra, các em còn cần cả giáo viên dạy học như em nữa.
- Em đã
đúng! Các em nhỏ ở đây cần được học tập để trang bị những kiến thức cơ bản làm
hành trang cho cuộc sống sau này.
- Cảm ơn
anh đã hiểu cho em!
Một thoáng im lặng, rồi cả hai cùng lơ đãng nhìn ra khung
cảnh phía trước mặt. Hơn ai hết, giờ đây họ hiểu được những phút giây ngắn ngủi
bên nhau thật quý giá đến nhường nào.
Rồi dường
như chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn anh, thảng thốt:
- Cuộc
sống náo nhiệt nơi thành phố không làm anh quên em chứ?
Phương
không trả lời, chỉ khẽ hôn nhẹ lên má người yêu, như một minh chứng của tình
yêu đằm thắm mà anh vẫn dành cho cô. Còn cô thì lúc này mơ màng mà tựa đầu vào
vai anh, yêu thương và tin cậy.
- Đã đến
giờ em vào lớp rồi! – Anh nhìn đồng hồ, giọng tiếc nuối.
Vậy là đã
đến giờ phút chia tay. Cả anh và cô cùng đứng lên, bốn ánh mắt nhìn nhau bịn
rịn. Cô cầm bông hoa cúc dại trên bàn, dịu dàng trao nó cho anh, giọng xúc
động:
- Bông
hoa bé nhỏ này sẽ khiến cho anh nhớ đến em và tất cả những gì thuộc về nơi đây!
Anh ngồi
lên xe và nổ máy. Cô thổn thức nhìn theo, rồi giơ tay lên vẫy cho đến khi hình
bóng anh chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt. Chẳng hiểu vì bụi mờ hay nước mắt cô
đã làm cho hình bóng kia nhòa đi không biết nữa. Những âm thanh quen thuộc của
tiếng trống trường báo hiệu giờ vào lớp bất chợt gióng dả vang lên. Cô chậm rãi
quay trở vào trường, bước chân âm thầm, lặng lẽ bên những bụi hoa cúc dại nở
vàng rực suốt cả lối đi.
________________________________________
Trực
trường(1): Tại các trường học, người ta thường thuê một người trực,
vừa làm công tác bảo vệ, vừa để giải quyết những công việc cần thiết khác.
Áo Bờ lu
dông(2): Áo mặc ngoài kiểu Âu, dài đến quãng thắt lưng,
thường có đai dưới thân, tay dài, cổ bẻ hoặc cổ đứng. Khi mặc có cảm giác
gọn gàng, cơ động và tiện cho công việc.