Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Ngôi Miếu hoang bên đường


Con đường cao tốc như một dải lụa trãi dài, ngoằn ngoèo uốn lượn dưới ánh đèn sáng rỡ của chiếc xe máy. Bốn bề tĩnh mịch âm u, không gian đặc quánh bởi một màu đen thẫm huyền bí. Rồi có tiếng sấm ì ầm vang động, kèm theo những tia chớp nhì nhằng loé lên trong màn đêm. Chiếc cột cây số bên đường báo cho Phương biết là thành phố Hà Nội đã lùi lại phía sau chừng hai mươi cây số. Cung đường lúc này vắng vẻ, thi thoảng mới lại bắt gặp một vài ánh đèn ô tô chạy lướt qua vội vã như có ma đuổi.
Bất chợt trời đổ cơn mưa tầm tã, gió ù ù nổi lên, điên cuồng thổi rạp đám cây cối hai bên đường. Bấy giờ cũng chẳng còn thấy xe cộ gì chạy ở trên đường nữa. Mưa như tát nước, gió thì chực hất văng cả người lẫn xe xuống khoảng đồng trống bên đường. Vì không mang theo áo mưa, lúc này cả người Phương bị ướt sũng như chuột lột. Nước tạt mạnh vào mặt khiến anh gần như không nhìn thấy đường, vì thế mà chẳng thể nào cho xe chạy nhanh được. Một lúc, anh phải xuống xe để dắt bộ mà cũng còn muốn té xỉu xuống vệ đường. Phương như lạc vào ma trận của cuồng phong thủy quái, không còn nhận biết được phương hướng như thế nào nữa. Lúc này chỉ mong sao có được một ngôi quán ven đường hay nhà dân để có thể vào trú tạm. Nhưng ở đây vắng vẻ, xung quanh tịnh không có lấy một bóng nhà nào cả.

“Mình sẽ gục ngã giữa đường vì kiệt sức mất” – Phương lo lắng nghĩ thầm. Trong cơn tuyệt vọng, bất chợt anh nhìn thấy phía trước có một ánh đèn le lói chiếu rọi. Giữa bóng đêm mịt mùng, ngọn đèn là ánh sáng duy nhất lúc này, như có một ma lực nào đó đang không ngừng vẫy gọi. Mừng rỡ, Phương cố gắng chống chọi với gió mưa để mà dắt xe đi về phía ấy. Nhưng rồi anh cũng chỉ có thể nhích dần chừng chút một, vì mưa gió dường như mỗi lúc một dữ dội hơn. Khi đến gần ngọn đèn, trước mắt hiện ra một ngôi quán nhỏ nằm ngay dưới gốc cây đa cổ thụ. Phía bên trong quán, có hai vợ chồng trẻ đang ngồi bán hàng.
Phương dựng xe máy dưới mái hiên, rồi đứng lom khom để mà rũ cho đám nước mưa chảy xuống một lúc. Nước ngấm vào người khiến cho anh cảm thấy ớn lạnh, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập không ngớt. Vừa vuốt mớ tóc ướt nhèm rũ xuống trước trán, anh vừa nói với chủ quán, giọng vẫn còn chưa hết run:
- Trờimưa lớn quá. Xin phép cho tôi…vào ngồi nghỉ một lúc. Chờ cho mưa ngớt…rồi sẽ lại đi tiếp.
- Mời anh cứ tự nhiên! – Cô gái mỉm cười thân thiện, rồi chỉ tay vào bộ bàn ghế nơi góc quán.
Không gian kín đáo khiến cho cơ thể Phương nóng dần lên, các mạch máu cũng bắt đầu đập nhịp nhàng trở lại. Anh có cảm giác như mình vừa mới được cứu thoát khỏi cơn giông tố bất chợt nổi lên và đang vần vũ ngoài kia. Tinh thần đã trở nên bình tĩnh, lúc này anh mới để tâm mà quan sát đến mọi thứ xung quanh. Ngôi quán tuy chật hẹp nhưng được sắp xếp ngăn nắp và gọn gàng. Trên chiếc bàn gỗ dài, người ta bày bán các thức bánh trái, nước ngọt và thuốc lá cho khách qua đường. Phía sau còn có một gian phòng nữa, có lẽ là phòng ngủ của hai vợ chồng thì phải. Cô vợ còn khá trẻ và có nhan sắc. Trên mình cô mặc một chiếc áo màu xanh dương, mái tóc búi ra sau gọn ghẽ, nom đảm đang như bao người vợ khác ở chốn thôn quê. Còn người chồng thì có vẻ già dặn và điềm tĩnh lắm. Dường như anh ta không hề để ý đến sự có mặt của vị khách lúc này, chỉ ngồi im lặng mà nhìn đăm đăm ra phía ngoài khoảng không trước mặt. Trời tối thui như vậy, chẳng hiểu là anh ta đang nhìn gì ở ngoài kia nữa. Đôi mắt người chồng vô hồn, luôn ánh lên một vẻ gì đó rất lạ, như hiện về từ cõi hư ảo mông lung.
Nghỉ ngơi một lúc, thấy đã bớt mệt nhưng ngoài kia vẫn mưa như trút nước, Phương đành phải ngồi nán thêm để chờ cho trời tạnh. Rồi để khỏa lấp cái không khí cô liêu, anh hướng ánh mắt về phía cô gái, tò mò bắt chuyện:
- Nơi này vắng vẻ, tại sao hai vợ chồng lại chọn ở đây vậy?
- Chúng em sinh sống ở đây đã lâu rồi! – Cô gái đáp bằng một giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng.
Rồi cô cũng quay sang nhìn Phương mà tỏ vẻ quan tâm:
- Anh đi đâu vào lúc đêm hôm như thế này?
- Tôi đang trên đường trở về cơ quan.
- Có lẽ là anh từ Hà Nội lên đây? – Người chồng từ nãy vẫn ngồi im, lúc này bổng dưng cất tiếng hỏi. Khuôn mặt anh ta nhìn nghiêng, trông chẳng khác gì được tạc bằng đá vậy.
- Vâng! Tôi ở dưới Hà Nội. Cứ đầu tuần thì lên trên này làm việc. Cuối tuần lại về Hà Nội để nghỉ ngơi vài ngày – Phương thủng thẳng đáp.
Rồi anh nhún vai, nở một nụ cười như thể hàm ơn:
- Thú thực là nếu không có ngôi quán của anh chị đây, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa? Trời lại mưa to gió lớn như thế này…
- Từ đằng xa chúng tôi đã nhìn thấy anh rồi! – Người chồng lại lạnh lùng lên tiếng, thân hình vẫn không hề nhúc nhích.
“Trời tối như vậy, tại sao họ lại có thể nhìn thấy mình từ xa được nhỉ? Lúc ấy xe cũng đã tắt đèn, gió mưa còn vần vũ không ngớt nữa” – Phương tự nhủ. Rồi tuy thắc mắc trong lòng, nhưng vì giữ phép lịch sự, cho nên anh cũng không tiện hỏi lại.
Thấy quán có bán áo mưa, Phương liền hỏi mua một cái để mặc, vừa để che mưa vừa để cho đỡ lạnh lúc đi đường.
- Chị cho tôi mua chiếc áo mưa này! – Phương chỉ tay vào chiếc áo mưa tiện lợi được treo ngay phía trước quán – Bao nhiêu tiền vậy chị?
- Ba mươi ngàn anh ạ! – Cô gái nhanh nhảu.
Anh đưa tờ tiền năm mươi ngàn để trả. Thấy còn thừa, cô gái liền thối lại cho anh tờ hai mươi ngàn mới nguyên. Lúc này mưa cũng đã ngớt, Phương chào từ biệt hai vợ chồng chủ quán rồi lại tiếp tục lên đường.
o0o
Khi lên đến cơ quan, Phương thấy anh Nga bảo vệ cùng mấy người nữa đang ngồi trong nhà uống rượu nhìn ra ngoài trời mưa. Thấy Phương co ro vì lạnh, anh Nga cười lớn tiếng rồi vồn vã:
- Nào! Hãy ngồi xuống đây uống chén rượu cho ấm người đã!
Phương cởi áo mưa, rồi ngồi xuống ghế cùng với mọi người. Anh thở phào nhẹ nhõm, sau một chặng hành trình vất vả, rốt cục cũng đã về đến cơ quan. Mọi người rót rượu một lượt rồi cùng nhau nâng ly. Hơi rượu cay nồng khiến cho Phương cảm thấy như mình vừa mới được hoàn hồn trở lại.
Mấy người hỏi thăm tình hình ngoài kia, Phương liền kể cho họ nghe câu chuyện mình bị mắc mưa lúc nãy.
 Anh Nga chống cằm chăm chú lắng nghe, đoạn gật gù:
- Câu chuyện có vẻ liêu trai lắm. Đúng là đột nhiên đất trời vần vũ mà nổi lên một trận mưa khủng khiếp thật!
 Lúc này Phương cũng hơi chột dạ, vì cảm thấy có điều gì đó lạ kỳ, về sự xuất hiện bất chợt của ánh đèn, về người chồng im lìm như pho tượng đá kia. Mấy người đồng nghiệp lại hỏi anh mắc mưa chỗ nào. Phương đáp:
- Ngay cạnh đường cao tốc. Cách cơ quan mình khoảng mười cây số gì đó!
Họ nhìn nhau như để ước định, rồi đều lắc đầu mà tỏ vẻ không hiểu.
- Có thể là chú mới lên đây làm việc cho nên chưa quen biết địa hình. Chứ ở chỗ đó hai bên đường toàn là đồng không mông quạnh. Nhà cửa còn chẳng có, nói gì đến quán sá kia chứ! – Anh Nga như nói thay suy nghĩ của mọi người, giọng chắc như đinh đóng cột.
Thấy mọi người có vẻ không tin mình, Phương liền mở ví lấy ra tờ hai mươi ngàn lúc nãy:
- Đây! Tờ tiền mà họ thối lại cho tôi khi mua áo mưa vẫn còn đây!
Anh Nga cầm lấy tờ tiền, soi kỹ dưới ánh đèn điện để mà xem cho rõ. Đột nhiên khuôn mặt núng nính của anh trở nên thất thần, hai con mắt thì trố ra vì ngạc nhiên, như thể là vừa phải chứng kiến một điều gì đó lạ lùng lắm vậy.
- Tiền âm phủ! – Anh Nga giật nảy mình trên ghế, miệng la lên thất thanh.
Bấy giờ những người có mặt ở đó đều lấy làm lạ, mới chuyền tay nhau tờ tiền để mà kiểm chứng. Họ lật đi lật lại, soi mói kỹ lưỡng từng chi tiết cho dù là nhỏ nhất. Sau cùng ai cũng thừa nhận đó đúng là tiền âm phủ.
Phương như không còn tin vào tai mình nữa, anh cũng cầm tờ giấy bạc lên ngắm nghía một lúc, rồi lắc đầu, lẩm bẩm:
- Đúng là tiền âm phủ. Kỳ lạ thật!...
Mặt Phương tái nhợt, chẳng hiểu vì lạnh hay là vì hoang mang nữa. Tuy thấy có điều gì đó ma mị, nhưng anh vẫn cho rằng chẳng qua là do cô chủ quán sơ suất mà thôi. Vì vậy mà anh định bụng khi trở về Hà Nội, nhân tiện sẽ ghé vào ngôi quán để mà nói cho họ biết về sự nhầm lẫn đáng tiếc kia.
o0o
Phương đứng lặng dưới gốc cây đa cổ thụ để mà quan sát hồi lâu, nhưng rồi anh vẫn không tìm thấy ngôi quán ở đâu cả. “Kỳ lạ thật! Rõ ràng là bữa trước mình ngồi ở đây để nghỉ kia mà?” – Phương bồi hồi tự nhủ - Chỗ mà anh cho là ngôi quán hôm trước mình đã vào trú mưa, giờ đây chỉ nhìn thấy một ngôi miếu hoang bên vệ đường. Lối vào miếu được lát bằng những viên gạch cổ, nay đã lỗ chỗ mòn vẹt vì mưa nắng thời gian. Lá đa từ trên cao rụng xuống lả tả, xếp chồng lên nhau mà phủ đầy cả lối đi. Thẩn thờ, Phương dẫm lên đám lá lạo xạo mà chậm rãi bước vào bên trong. Đến trước cửa miếu thì anh dừng lại, trống ngực vẫn đập rộn lên vì hồi hộp. Ngôi miếu đổ nát, xiêu vẹo, nay chỉ còn trơ lại bộ khung và một tấm bia đá cao ngang đầu người. Đống gạch ngói ngổn ngang chăng đầy mạng nhện, trên đó còn đọng những giọt sương ban sớm long lanh dưới ánh mặt trời.