Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

Mẹ Kế

      Lão Vương vốn là một đại gia nổi tiếng ở làng Kẻ Sặt xưa nay. Lão giầu là nhờ của nổi của chìm từ đời cha ông để lại, chứ bản thân lão thì chẳng hề có nghề ngổng hay học vấn gì cao thâm cả. Ngày trước, lão chỉ học hết lớp ba trường làng,  đến khi biết được mặt chữ thì cha lão phải xin thầy cho nghỉ vì biết lão chẳng thể nào tu chí thêm được nữa. Do được thừa hưởng phúc ấm tổ tiên, lão có dư dả tiền bạc và sống một cuộc đời khá giả mà biết bao người phải mơ ước, thèm muốn. Cơ ngơi lão rộng đến vài mẫu ta, trên đó trồng nhãn và các loại cây ăn trái khác. Ngoài ra còn có vườn rau, ao thả cá và khu chăn nuôi riêng. Nhà cửa thì có thể nói là tòa ngang dẫy dọc. Vợ chồng lão ở trong một tòa biệt thự lớn kiểu Pháp thời xưa, được kiến trúc theo lối Gothic có pha trộn với văn hóa bản địa của người Việt ta. Cách đây mấy năm, lão cho trùng tu lại ngôi nhà, sơn mới, rồi lắp thêm cửa kính và điều hòa nhiệt độ. Tuy là cổ kim kết hợp, nhưng khi nhìn vào người ta vẫn thấy toát lên cái vẻ hài hòa, sang trọng của một công trình thế kỷ. Tòa nhà cổ là niềm tự hào của lão Vương, vì nó cho thấy mình vốn dòng dõi gia thế, chứ không phải như những gã nhà giàu hợm hĩnh mới nổi lên sau này. Vợ chồng lão ở đó và hưởng thụ cuộc sống thoải mái của mình, giữa một màu xanh ngăn ngắt của vườn cây ăn trái và tiếng chim hót rộn ràng vào mỗi buổi sớm mai. Nằm vuông góc với tòa nhà chính là dãy nhà ngang ba gian khá rộng quay lưng với con đường đi làm đồng của thôn, được dùng làm nơi ở cho vợ chồng anh con trai tên Công và hai đứa cháu nội. Ngoài ra trong khuôn viên còn có nhà bếp, nhà kho để chứa đồ nông cụ cũng như trái cây trong mùa thu hoạch và nhà ở cho đầy tớ nữa.

Nếu không tính tuổi mụ, năm nay lão Vương vừa tròn bảy mươi hai tuổi, tuy vậy nhưng lão vẫn nhuộm tóc đen, râu ria thì lúc nào cũng cạo sạch đến độ nhẵn thín. Vì vậy mà nom lão trẻ ra có đến cả chục tuổi lận. Mà nhìn vào thì người ta cũng dễ nhầm tưởng thật, vì vóc dáng lão cao lớn, tráng kiện, còn da dẻ thì lúc nào cũng hồng hào và căng láng như da trẻ con. Những khi có ai đó hỏi tuổi, lão đều nở một nụ cười hóm hỉnh, rồi trả lời lấp lửng:

- À!...Tớ cũng chỉ mới ngoài sáu mươi cái xuân xanh gì đó thôi!...

Lão nói thế là để dối già, chứ thực ra nếu đi hỏi những người cùng trang lứa trong thôn thì ai cũng có thể biết được tuổi thật của lão cả.

Về đường con cái thì vợ Lão Vương sinh hạ cho lão được một trai, hai gái. Hai cô gái đầu lấy chồng trong huyện, còn anh con trai út thì cưới vợ và ở với vợ chồng lão. Ngoài ra, nhà lão còn nuôi thêm một người ở tên là Tuất, vốn có họ hàng xa về phía đằng ngoại. Anh này khoảng năm mươi tuổi, tính nóng nhưng tốt bụng, lại chẳng có vợ con gì cả. Tuất là người có sức vóc nhưng xấu tướng: Người thô kệch, hai vai rộng như vai gấu. Hắn có cặp mắt ốc nhồi, răng vẩu, da dẻ thì đen thui thui như củ tam thất phơi khô. Lão Vương nuôi anh ta để làm vườn, làm việc nhà và để sai bảo những khi cần thiết. Tuất được chủ coi như người thân tín, và hắn cũng chỉ phải nghe theo mệnh lệnh của một mình lão ta mà thôi. Chính vì thấy Tuất được bố tín nhiệm như vậy, cho nên anh Công cũng nể vì, chẳng bao giờ dám nặng lời hay có điều gì không phải với hắn cả. Anh chàng Tuất ở trong một cái chái chừng hơn chục mét vuông và được dựng sát ngay bên hông nhà chính.

Mỗi khi cần đến hắn, lão Vương chỉ cần ngó đầu qua cửa sổ, rồi cất tiếng gọi vống lên:

- Thằng Tuất đâu!

Thế là hắn lập tức chui ngay ra khỏi cái ổ của mình, đứng dưới cửa sổ nhìn lên, hai tay xoa xoa vào nhau với một vẻ vừa nịnh nọt vừa thành kính:

- Dạ! Ông cho gọi gì con ạ?

Những lúc như thế, nom hắn ngoan ngoãn và trung thành hệt như là một con chó vẫy đuôi mừng khi gặp chủ vậy.

Căn xép của hắn giống như một cái chòi canh, chỉ có một mái lợp, tồi tàn và ẩn mình lấp ló dưới những tán cây nhãn um tùm. Bên trong căn xép chật chội ấy chỉ đủ để đặt một cái phản cho hắn ngã lưng nằm nghỉ sau giờ làm, một cái bàn con xộc xệch trên đó để mấy cái ly cốc sứt mẻ và vài vật dụng rẻ tiền không đáng kể khác, một cái tủ quần áo nhỏ bằng gỗ tạp dựng sát vào bức vách. Tất cả đồ đạc trong cái xép của Tuất chỉ có thế, ngoài ra không có tài sản gì khác.

Trước đây, mọi công việc trong nhà đều do một tay lão Vương quán xuyến hết, nhưng từ khi anh con trai cưới vợ, lão giao bớt việc cho con để hưởng tuổi già, tuy vậy tiền hoa lợi và chăn nuôi thì lão vẫn tự mình nắm lấy. Vợ chồng anh con trai cùng với anh chàng người ở quẩn quanh với công việc chăn nuôi, chăm nom vườn tược cũng vừa hết ngày. Đến mùa thu hoạch trái cây thì bận tối mắt tối mũi, những lúc ấy họ phải thuê thêm mấy người nữa trong thôn đến để làm giúp. Để bảo vệ cái cơ ngơi rộng lớn này, lão Vương nuôi hẳn một lúc ba con chó Becgie giống Đức thuần chủng. Đó là những con chó dữ, con nào con nấy đều hùng dũng và cao lớn như con bê cả. Hai tai chúng dựng đứng, cặp mắt màu tro hung hung, nhìn thao láo đến phát hãi. Cứ ban ngày thì lão thả chó ra, ban đêm lại sai Tuất nhốt vào cái cũi trước sân để cho chúng trông chừng nhà cửa và gia súc, vườn tược.

Lão Vương ít khi đi đâu xa cho nên không sắm ô tô, chứ nếu cần thì với khả năng tài chính của mình lão cũng dư sức mua. Lão sử dụng một chiếc xe máy SH Nhật còn khá mới để dùng cho việc đi lại, đó cũng là loại xe đắt nhất thời bấy giờ. Trước đây, chiếc xe đã cùng lão rong ruổi trên những cung đường khắp trong huyện, ngoài tỉnh. Vài năm trở lại đây, do sức khỏe không còn được dồi dào, cho nên trừ những khi có việc riêng lão mới đi một mình, còn không thì lão bảo Tuất chở đi. Vậy là anh chàng Tuất lại có thêm một công việc nữa là làm tài xế riêng cho chủ. Về phần mình, Lão Vương cũng tin tưởng mà giao phó sự an nguy của mình cho hắn, vì hắn đi xe cũng cẩn thận, tay lái lại khá vững vàng, thuần thục.

o0o

Cuộc đời lão Vương quen lớn lên trong êm đềm, nhung lụa, có thể nói là tạo hóa đã ưu ái mà ban cho lão quá nhiều đặc ân so với những người khác. Cứ thế, lão sống những năm tháng sung sướng của đời mình mà chẳng hề phải chịu đựng nổi vất vả hay sóng gió thác ghềnh gì cho lắm. Nhưng đến khi đã ngoài thất thập, cái tuổi xưa nay hiếm thì lão lại phải đối mặt với một biến cổ lớn lao nhất trong cuộc đời. Ấy là đầu năm nay, bà Hồng - người vợ gắn bó với lão suốt từ thời son trẻ đã qua đời vì một căn bệnh ung thư quái ác.

Suốt cả tuần liền, người ta thấy lão chỉ mặc độc một bộ đồ vải thô màu nâu, đầu quấn khăn trắng, rồi cứ thế chống gậy lang thang khắp khu vườn. Dĩ nhiên ai cũng hiểu, lão làm như vậy là để tưởng nhớ đến người vợ hiền đã quá cố của mình. Trên những lối đi quanh co phủ đầy lá rụng, lão lặng lẽ cúi đầu và bước đi khật khừ như một người mới ốm dậy. Cho đến khi anh chàng Tuất hốt hoảng đi tìm và cầm lấy tay chủ, khẩn khoản:

- Ông ơi! Cơm đã dọn rồi. Mời ông vào ăn để còn có sức!...

Lúc ấy lão mới miễn cưỡng theo anh đầy tớ về nhà với một vẻ mặt buồn rầu, kèm theo đó là ánh mắt thất thần đầy đau khổ.

Từ khi vợ lão chết, căn biệt thự vốn trộng thênh thang nay càng trở nên trống trãi hơn. Lão đi lại, đứng ngồi một mình trong ngôi nhà ghép gạch men sáng bóng, im lìm như một bóng ma. Để bớt đi sự hiu quạnh, thi thoảng lão lại ban ơn, cho gọi anh người ở tạm rời cái xép của mình để lên nhà trên ngồi uống trà với lão. Những lúc ấy, lão cho phép Tuất ngồi ngang hàng với mình trên bộ bàn ghế sang trọng "Cửu Long bát Mã" được chạm khắc công phu bằng gỗ cẩm lai, rồi thầy trò cùng tâm sự với nhau như hai người bạn tâm giao. Có gì khúc mắc trong lòng, hoặc những chuyện hồi ức về quá khứ mà không nói được với ai, lão đều kể với anh ta hết. Nhiều hôm, lão cũng sai Tuất làm món gì đó, gà, vịt, rau cỏ đều có sẵn trong vườn. Và với tài chế biến của anh đầy tớ, hai thầy trò đã có vài ba món nhậu đàng hoàng và hợp khẩu vị. Trong lúc ngồi uống rượu, những khi bắt gặp ý nghĩ mà cả hai cùng tâm đắc, họ lại giơ chén lên chạm đánh cạch rồi tu cạn chén rượu thuốc bắc cay nồng. Anh người ở cũng ra sức làm vừa lòng chủ, hắn chăm chú nghe lão kể chuyện, hai con mắt ốc nhồi nhìn như nuốt lấy từng lời. Rồi sau khi đã bóp đầu bóp trán suy nghĩ, hắn lại khuyên nhủ lão bằng những câu được coi là chí lí so với vốn nhận thức ít ỏi của mình. Vì hồi bé nhà hắn nghèo, không được đi học cho nên không biết chữ. Rồi hắn cũng kể cho chủ nghe những câu chuyện mà hắn đã từng được mắt thấy tai nghe trong thiên hạ. Lão chủ vừa nghe, vừa gật gù, những nếp nhăn trên trán cũng vì thế mà trở nên sâu hoắm hơn vì băn khoăn, cảm động.

Lễ cúng bốn chín ngày vợ vừa qua được vài ngày thì lão Vương bất ngờ đòi cưới vợ. Điều này khiến cho ai cũng ngạc nhiên, vì trước đó lão đã tỏ ra rất thương tiếc vợ, tưởng chừng như muốn đi theo bà lão về hẳn thế giới bên kia ấy chứ. Nhưng rồi suy đi nghĩ lại, người ta thấy lão cũng có lý. Vì nhà lão có điều kiện, sức khỏe thì vẫn còn dẻo dai, cho nên việc lão đòi đi thêm bước nữa cũng chẳng có gì là quá đáng lắm.

Cưới vợ thì phải cưới liền tay, nhằm giải quyết công việc hệ trọng của mình, lão Vương bèn quyết định họp gia đình để thống nhất, bàn bạc.

Khỏi phải nói, không khí buổi họp mặt hôm ấy cứ gọi là căng như dây đàn. Hai cô con gái nhấp nhổm như bị kiến đốt, mặt nặng mày nhẹ. Còn Công thì chỉ ngồi im lặng, mắt nhìn như dán vào tờ nhật báo đặt ở trên bàn. Công giống bố như hệt, kể cả cái dáng ngồi hơi gù gù cũng vậy, chỉ có điều anh thấp đậm hơn và có nước da hơi nâu. Vì đây là một cuộc họp nội bộ, chỉ có cha con với nhau, cho nên đến dâu rể cũng không được mời tham dự. Đối lập với bầu không khí căng thẳng đến chết lặng trong nhà lúc này, ngoài sân, đám cháu nội, cháu ngoại của lão Vương lại cứ chạy nhảy và trêu đùa với nhau ầm ĩ cả lên. Mấy con chó Becgie thấy bọn trẻ con đùa nghịch thì cũng chen vào trợ hứng. Chúng thè lưỡi, ngồi chồm hổm để quan sát bằng những cặp mắt sáng như ánh đèn pha, đến lúc cao hứng thì chúng ngoay ngoáy cái đuôi, nhảy chồm lên vờn nhau với lũ trẻ, rồi sủa lên những tiếng ông ổng nghe đến là náo nhiệt và vui tai.

- Em hèm! Chuyện là thế này…- Rốt cục, lão Vương cũng đằng hắng và bắt đầu lên tiếng với một thái độ lúng túng ít khi thấy ở con người lão – Bố cho họp gia đình là muốn hỏi ý kiến các con… về chuyện… bố sắp cưới vợ kế…

 Ngay khi ông bố vừa dứt lời, Hương – cô con gái thứ hai của lão Vương – liền mở to đôi mắt mà nhìn khắp lượt mọi người như thể không tin vào tai mình. Cô lắc lư cái thân hình mập ú, rồi vịn cả hai bàn tay chuối mắn của mình vào thành bàn và hỏi lại bố bằng một giọng run run như đang dồn nén cảm xúc:

- Bố cưới vợ?...Ngay khi mẹ con vừa mới mất được hơn năm mươi ngày thôi ư?... Bố làm như thế thì có khác nào bôi tro trát trấu và mặt con cháu, làm sao chúng con còn mặt mũi để mà nhìn thiên hạ đây?...

Rồi cô sụt sịt khóc, toàn thân rung lên, tủi hờn như một đứa trẻ. Sự thể bất ngờ, khiến lão già ngồi cúi gằm mặt vì xấu hổ, cái đầu cứ ngật ngưỡng lên xuống như một con lật đật đang lắc lư.

Nhưng gừng càng già thì càng cay. Để cứu vãn tình hình, lão Vương đưa mắt sang phía cô chị tên Liên để hỏi xem cô này có ý kiến gì hay không. Liên là một phụ nữ chững chạc, khá nhan sắc, mái tóc uốn ngang vai và có những lọn loăn xoăn phía trước trán. So với em thì cô là người chín chắn hơn, vì vậy mà cũng được lão Vương coi trọng và tin tưởng hơn hẳn. Thấy bố nhìn mình, Liên nhíu cặp lông mày cong và đen lay láy như hai nét mực tàu, mím môi suy nghĩ một lúc. Trước khi nói, cô nhìn sang em gái và gật đầu để bày tỏ sự đồng tình, rồi mới bắt đầu cất giọng từ tốn:

- Bố ạ! Theo ý con thì bố đã già, tưởng cũng không nên cưới thêm vợ kế làm gì nữa. Sở dĩ như vậy cũng vì chúng con lo cho sức khỏe của bố đấy thôi!…

Những lời của Liên có hàm ý khuyên nhủ, dĩ nhiên là dễ lọt vào tai bố mình hơn. Nói xong cô im lặng, nhìn bố như chờ đợi. Cô hy vọng là vì nể nang, bố sẽ nghe lời mình mà nghĩ lại chăng? Nhưng ông già chỉ thở dài, rồi giơ bàn tay khum khum lên, chống chế:

- Các con nói sai rồi! Chính vì bố đã già, cho nên mới cần phải có người vợ để chăm sóc và bầu bạn lúc tuổi xế chiều…

- Việc chăm sóc cho bố thì đã có chúng con và vợ chồng cậu út lo rồi. Cần gì phải rước thêm ai về nữa! Vả lại ai mà biết người ta tốt xấu thế nào? – Hương tiếp ngay lời bố, xỉ mũi ầm ĩ rồi đưa chiếc khăn tay lên chấm chấm những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi.

Lão già ngớ người ra, ậm ừ trong cổ họng như người bị mắc nghẹn. Rõ ràng là lời của các con lão đều có lý cả, hơn nữa chúng lại trình bày khá kín kẽ, khiến cho lão khó lòng mà bắt bẻ được. Có vẻ như lão đang bối rối và cảm thấy bị lép vế vì mình chỉ là thiểu số trong gia đình. Giờ này, chỉ còn duy nhất mỗi mình Công là có thể trở thành đồng minh của lão. Vì vậy mà lão lại đưa mắt nhìn về phía anh con trai với một vẻ hy vọng, chờ đợi. 

- Còn con! Con có ý kiến gì không?...

Đến lúc này, Công mới chịu rời mắt khỏi tờ báo, anh ngẩng đầu lên nhưng vẫn không nhìn thẳng vào ai, dấm dẳng:

- Bố ạ! Có thể lời nói thẳng không khiến bố hài lòng. Nhưng con nghe người ta nói đến tai là: Bố già rồi mà còn ham chơi trống bỏi…

Hai cô chị nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, che miệng, tủm tỉm cười.

Lão Vương ngồi im như pho tượng, môi mím chặt, hai quai hàm bạnh ra như hàm của con rắn hổ mang lúc tức giận. Lão đang phải một mình hứng chịu cơn bão chỉ trích và bị các con mình dồn vào chân tường. Một cảm giác cô đơn và thất vọng cùng cực chợt ùa đến, xâm chiếm lấy tâm hồn lão, khiến tim lão như thắt lại.

- Thiên hạ nói gì mặc kệ họ. Bố đã quyết định rồi. Không gì có thể ngăn cản được đâu! – Lão chém tay vào không khí, nói bằng một giọng ồm ồm, chắc như đinh đóng cột.

- Vậy chứ bố định lấy ai nào? – Cô con gái lớn không nén nổi tò mò nữa, nhìn lão,  bĩu môi hỏi.

Lão không trả lời, chỉ lắc đầu, xua tay:

- Đến lúc ấy thì sẽ biết!

Chuyện đã đến nước này, cô em buộc phải hạ quân bài cuối cùng:

- Được! Bố muốn cưới vợ cũng được. Nhưng bố phải nghe theo chúng con một điều kiện!...

- Điều kiện gì? – Ông lão cả mừng vì bắt gặp tia sáng cuối đường hầm, hai con mắt hấp háy nhìn con, tò mò.

- Bố phải đợi đến hết đoạn tang mẹ con đã!

Cô nói vậy là để nhằm kế hoãn binh, vì nghĩ rằng ba năm sau, lúc ấy ông lão đã bảy mươi lăm tuổi, sức khỏe cũng yếu cho nên sẽ không có ý định muốn cưới vợ nữa.

Nào ngờ bố cô nghe xong thì tỏ ra giận giữ, lão giơ cái Ba toong chỉ thẳng lên trời, mà rằng:

- Tao đã gần đất xa trời rồi. Không thể đợi được. Nhất định là phải cưới ngay, không thể đợi thêm một ngày nào nữa!….

Vậy là chẳng bên nào chịu bên nào, cuộc họp coi như bất thành. Không tìm kiếm được sự đồng thuận từ các con mình, lão Vương hằm hằm, rồi vùng vằng bỏ đi đâu đó không ai rõ.

 Trong khi đó, các con lão thì vẫn còn ngồi lại để bàn tán với nhau. Họ hy vọng là sẽ tìm ra được cách để thuyết phục bố mình thay đổi cái ý định ban đầu.  

Vừa khi ấy, chợt có tiếng chân người chạy huỳnh huỵch ngoài sân như đang đuổi trộm. Anh chàng Tuất mặt mày hớt hải, chạy vội vào trong sân, rồi cứ thế dận hai chân bành bạch xuống nền gạch mà kêu toáng lên:

- Các cô, các chú đâu rồi? Cứu!…cứu mau!... Tính mạng ông cháu đang ngàn cân treo sợi tóc!...

Ba người chạy ngay ra khỏi nhà, thần hồn nát thần tính, họ vây lấy anh người ở vào giữa, hỏi dồn dập:

- Có chuyện gì thế?

- Nói mau! Chuyện gì mà anh làm như cháy nhà thế?

- Thế ông đang ở đâu?

Trong cơn hoảng loạn, nước mắt Tuất lưng tròng, hắn chỉ tay ra ngoài vườn, giọng nấc lên, ngắt quãng:

- Ông con…đang treo mình…trên ngọn cây nhãn ngoài vườn ấy. Ông dọa…nếu cô chú không cho ông lấy vợ…ông sẽ cắt đứt dây mà chết ngay! – Rồi hắn lại đưa cái ống tay áo bẩn thỉu lên quệt nước mắt, mếu máo – Khổ thân ông con! Bằng tuổi này mà rơi từ trên cao xuống đất thì đến là thịt nát xương tan chứ còn gì nữa!…

Lúc này thì đã hiểu ra vấn đề, Hương bèn đét vào vai hắn, hét lên:

- Đồ ngốc! Mau dẫn chúng tao ra ngoài đó ngay!...

Thế là cả ba người lại tất tả theo chân anh người ở mà dắt díu nhau chạy ra ngoài vườn. Lũ trẻ con lúc này chơi đã chán, cho nên cũng dừng lại mà không đùa nghịch nữa. Thấy người lớn kéo hết ra vườn cả thì chúng cũng muốn đi theo để xem ngoài đó có chuyện gì. Nhưng Công đã kịp thời dang rộng hai cánh tay như sải cánh của một con Diều Hâu mà ngăn chúng lại:

- Cấm đứa nào được ra ngoài này! Tất cả quay vào trong sân mau! – Anh vừa nói vừa trợn mắt lên dọa, khiến cho lũ trẻ phát hoảng mà phải lộn ngược trở vào. Rồi chúng đứng túm tụm lại với nhau trong sân như một đàn gà con, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài vườn bằng những ánh mắt ngây thơ, tò mò mà chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xẩy ra.

Tuất dẫn mọi người đến dưới một gốc cây nhãn cổ thụ trong vườn, rồi với vẻ mặt sợ hãi, hắn đưa tay chỉ lên phía trên:

- Kia! Ông con đang ở trên kia!...

Theo tay anh chàng Tuất, họ nhìn lên và hoảng hồn khi phát hiện thấy bố mình đang treo người lơ lửng trên tận tít ngọn cây bằng một sợi dây thừng to bản, trên tay thì đã cầm sẵn một con dao làm bếp sáng loáng. Chân tay lão dạng hết cả ra, cứ lơ lửng, bồng bềnh trên không y như một chiếc máy bay bà già đang cất cánh. Cây nhãn cổ thụ này vốn mọc trên một cái gò cao trong vườn, lớp vỏ bên ngoài sần sùi, toàn thân nổi những u những cục to bằng cả nắm tay. Cách mặt đất chừng ba mét, thân cây tẻ ra làm ba nhánh, rồi từ đó lại mọc ra sum suê như một tán lọng khổng lồ.

Trong lúc đám người bên dưới đang vô cùng bấn loạn mà chưa biết nên xử trí thế nào, thì bất ngờ tiếng lão Vương vọng xuống ồm ồm như sấm:

- Nếu không cho tao lấy vợ. Tao sẽ nhất quyết chết cho chúng bay xem!…

Lũ con đứng dưới nhìn nhau kinh hãi, không ai bảo ai, nhưng trong ánh mắt mỗi người đều bộc lộ một nổi niềm hoang mang đến cực độ. Rồi chúng hét lên đến lạc cả giọng, van xin bố chớ có làm liều và hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại. Nhưng lão Vương dường như không nghe thấy gì cả, và cái giọng như sấm truyền ấy lại từ trên cao vọng xuống:

- Nhắc lại lần nữa. Hễ chúng mày mà nói một câu không đồng ý, tao sẽ lập tức cắt đứt dây thừng ngay!...

Hai cô con gái đã bắt đầu vật mình khóc lóc thảm thiết, họ không ngờ chỉ vì sự ngăn cản của mình mà đẩy bố đến bước đường hiểm nguy này. Trong khi anh chàng Công thì vừa luôn mồm kêu khổ, vừa đi đi lại lại bằng những sải chân rất dài để nghĩ cách cứu bố, trong khi ánh mắt của anh vẫn cứ phải ngước nhìn lên để mà trông chừng. Phía bên kia hàng rào, ông lão Tân hàng xóm tình cờ chứng kiến cảnh này cũng phát hoảng, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, ông lấy hết sức bình sinh rồi nhún mình nhảy sang bên này vườn. Nhưng vì bất cẩn, lão vướng phải một cành cây nhọn, khiến cho ống quần rách toạc từ chân đến háng, lòi cả cái cẳng chân khẳng khiu, trắng hếu ra. Chẳng cần để ý đến cái quần rách của mình, lão Tân lập tức xúm vào để cùng với đám người đang hoảng loạn kia tìm cách thuyết phục lão Vương bỏ đi ý định tự tử.

Mấy phút nặng nề nữa lại trôi qua trong lo âu, sợ hãi. Xem chừng đến lúc cái tối hậu thư kia cũng phải được ban ra. Có vẻ như lão Vương đã mệt mỏi, giọng lão nghe thều thào nhưng vẫn giữ được cái ý chí sắt đá lúc ban đầu:

- Tao đếm từ một đến mười. Nếu chúng mày không đổi ý thì tao sẽ lập tức cắt dây. Một nhát dao đưa là toàn thân ta sẽ trở về với cát bụi ngàn thu, đến lúc ấy dù chúng bay có hối hận thì cũng không còn kịp nữa!…

Tiếng khóc bên dưới lại nổi lên như ri. Nhưng xem ra thì cái lập trường của cả đôi bên đều khó bề mà thay đổi. Tình huống vì thế mà trở nên hết sức căng thẳng, ngặt nghèo.

- Một…hai….ba…- Lão Vương bắt đầu chậm rãi đếm.

Tuất bật lên khóc nức nở, hắn quỳ xuống, chắp hai tay lạy như tế sao:

- Ông ơi. Con van ông! Xin ông đừng chết!…

- Năm…sáu…bảy….- Tiếng đếm vẫn vang lên, đều đặn như những giọt đồng hồ quả lắc

Chỉ còn một thời khắc ngắn ngủi nữa thôi để quyết định tất cả: Sinh – Tử, Tồn - Vong. Nếu để lão chết thì cái tiếng bất hiếu mà đám con lão phải gánh chịu sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với việc phải chịu xấu mặt trước bàn dân thiên hạ khi để cho lão đi lấy vợ. Lúc này chẳng ai có thể suy tính được gì nhiều nữa, đầu óc họ cứ rối hết cả lên như một mớ bòng bong mà chẳng tài nào gỡ ra nổi.

- Chúng con đồng ý! – Bất ngờ, mấy người con của lão Vương đều đồng thanh kêu lên – Bố đừng cắt dây nữa!...Chúng con đồng ý!...

Những tiếng kêu kia vừa dứt, anh chàng Tuất đã bật dậy ngay tắp lự. Mừng quá, hắn giơ cánh tay lên trời, rồi hét lên trong nước mắt:

- Ông ơi! Ông có nghe thấy không? Các cô chú đã đồng ý cho ông cưới vợ rồi đấy. Ông hãy nghe lời con, vứt ngay con dao xuống đây trước đã!...

Thoáng thấy khuôn mặt Lão Vương như giãn ra, hình như lão đang mỉm cười thì phải. Năm ngón tay đang nắm chặt của lão cũng từ từ mở ra, rồi con dao rơi ngay xuống nền đất rắn của ngọn gò, phát ra một tiếng “keng” nghe lảnh lót, chói tai.

- Còn chờ gì nữa. Mau trèo lên đỡ ông xuống đi! – Đám người kia đẩy sau lưng anh người ở, cuống quýt dục.

Tuất xắn quần lên đến tận đầu gối, để lộ hai bắp chân tròn tròn và săn chắc như gỗ lim, rồi hắn bám vào thân cây và bắt đầu leo lên, nhanh thoăn thoắt như một con sóc trong khu rừng già. Lên đến cái chạng ba, anh chàng dạng chân đứng vững ở đó, rồi một tay vịn vào cành, tay kia với ra níu lấy sợi dây để kéo chủ mình vào trong. Sau khi đã tháo được sợi dây quấn quanh người lão Vương ra, anh nhường cho lão trèo xuống trước, còn tự mình thì từ từ tụt xuống sau.

Ngay khi lão Vương vừa tiếp đất, mọi người liền đỡ lấy lão, rồi cùng đứng vây quanh mà quan tâm, hỏi han như lo sợ lão lại một lần nữa biến đi đâu mất.

- Để tôi xem nào! Đúng ông đây rồi, bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ đâu phải là ma quỷ hiện hình - Ông lão hàng xóm vừa xuýt xoa, vừa sờ nắn khắp người lão như để tìm xem lão có bị sứt mẻ hay xây xát ở đâu không - Rồi lão cất cao giọng, hào hứng - Ông phải sống chứ. Nếu không có ông thì tôi lấy đâu bạn để mà khi chén rượu lúc cuộc cờ bây giờ?…

Hai lão già nhìn nhau và cùng cười ha hả ra chiều thích chí lắm. Về phần mình, lão Vương đứng thẳng người lên, rồi ưỡn ngực, vươn vai mấy cái để chứng tỏ với ông bạn láng giềng là mình vẫn khỏe mạnh và cường tráng như thường.

o0o

Hôm đi hỏi vợ, lão Vương đứng ngắm mình thật kỹ trong gương. Trong lúc ngắm nhìn mái tóc đen mới nhuộm, bất giác lão giật mình khi phát hiện ra chỗ thái dương có vài sợi tóc bạc. “Tay thợ nhuộm này làm ẩu” – lão bực mình lầu bầu. Rồi lão nghiêng nghiêng mái đầu, lần tay tìm cho bằng được và nhổ phăng ngay hai sợi tóc bạc phản chủ kia. Lão không muốn, dù là một chút gì nhỏ nhất cho thấy dấu hiệu của tuổi già trong lúc này. Lão muốn trước mắt tân nương, mình nhất định phải là một chàng trai trẻ thực thụ và hoàn hảo nhất trên đời. Lão cầm lấy nút thắt cà vạt, chỉnh lại cho ngay ngắn rồi đội lên đầu cái mũ phớt màu xám, nom rất hợp với bộ comple  đang mặc trên người. Trong gương lúc này hiện lên một người đàn ông lịch lãm, mắt sáng, cặp môi vuông vắn và đầy cương nghị, giống hệt như một tài tử điện ảnh vậy. Hãnh diện, lão nhe những chiếc răng giả sin sít vào nhau mà cười đắc ý. Nhưng chính cái giây phút mà lão tưởng chừng sung sướng nhất đời ấy lại là lúc mà lão cảm thấy mình đau khổ nhất. Trong khi lão cười, những nếp nhăn chi chít cứ hiện rõ trên khắp khuôn mặt, trên má, quanh miệng, và cả xung quanh khóe mắt nữa. Thì ra cái dấu ấn của tuổi già, dù người ta có cố tình che dấu như thế nào đi nữa, nó vẫn cứ hiện diện như là một sự thật hiển nhiên không thể nào chối cãi được. Lão thở dài, rồi buộc miệng tự thú với bản thân: “Hừ! Công nhận là mình vẫn đẹp thật. Nhưng mà đẹp lão”.

Té ra vợ sắp cưới của lão Vương chính là cô chủ tiệm gội đầu ở xã bên mà lâu nay lão là khách quen. Chính vì cái sự gần gũi ấy mà dẫn đến tâm đầu ý hợp rồi hai người quấn lấy nhau, mặc cho lão hơn ả kia đến cả mấy chục tuổi. Cô ả này tên là Thanh Tâm, năm nay mới ba mươi lăm tuổi, chỉ đáng tuổi con, tuổi cháu của lão. Ả đã từng có một đời chồng, nhưng bây giờ thì đã ly hôn. Thanh Tâm đẹp, cao ráo, cơ thể nở nang và đầy sức quyến rũ đối với phái mạnh. Về hình thức thì không có gì để nói, vì với nhan sắc ấy, ngay đến cả đám thanh niên chưa vợ còn phải mê mẩn tâm thần chứ nói gì đến lão. Nhưng về mặt tính cách thì cô ta hơi đỏng đảnh, và có phần…dễ dãi với đàn ông. Tuy là thế nhưng biết làm sao được, nhân vô thập toàn mà. Vả lại, một lão già lậu sấu như lão Vương thì còn có thể đòi hỏi gì hơn được nữa?

Sau lễ ăn hỏi đúng một tuần thì đám cưới của Lão Vương cũng đồng thời được tổ chức. Lễ cưới diễn ra suốt hai ngày liền, tiệc tùng thâu đêm, khách khứa tham dự thì đông có đến hằng hà sa số.

Cưới được cô vợ trẻ về, mọi thứ trong gia đình lão Vương đột nhiên thay đổi hẳn, nếu như không muốn nói là đã có một sự biến thiên làm đảo lộn tất cả những nề nếp vốn có lâu nay. Đầu tiên là cái việc xưng hô và phân chia ngôi thứ. Thanh Tâm ít tuổi hơn các con của lão Vương, nhưng lại là vợ của lão cho nên họ đều phải gọi cô ta bằng mẹ. Việc phải gọi một cô gái ít tuổi hơn mình là mẹ khiến anh con trai của lão khó chịu lắm. Nhưng thế chưa phải là hết, điều bất phục nhất chính là cô ta hoàn toàn thiếu hẳn đi những phẩm chất “Công, dung, ngôn, hạnh” mà một người phụ nữ cần phải có. Cứ mỗi lần bắt gặp mẹ kế ở bất kỳ góc gách trong nhà, Công đều phải tỏ ra khúm núm và cúi đầu chào: “Con chào mẹ!”. Trong khi mụ kia cứ đứng ưỡn ngực, rồi vênh cái mặt phấn son lòe loẹt lên với một vẻ đắc ý đến là vô sỉ. Những lần như thế, anh đều phải cố nén cục tức để mà bước đi cho mau, rồi khi về đến phòng mình, anh lại đấm tay thình thình xuống bàn, gục đầu một cách đầy đau khổ. Đối với hai cô con gái lớn của lão Vương thì mọi sự còn trở nên tồi tệ hơn thế nữa. Vì khắc khẩu, cho nên nhiều lần giữa Hương và mẹ kế đã xẩy ra những cuộc tranh cãi nẩy lửa. Đến nỗi lão Vương phải đích thân đứng vào giữa để can ngăn, rồi nổi khùng lên mà quát đuổi mỗi người đi một ngã thì mọi sự mới tạm yên.

Cũng vì cô vợ yêu của mình, mà có lần đứa cháu nội đã bị lão Vương đánh cho một trận lằn mông vì cái tội dám chơi đùa la hét làm bà trẻ mất giấc ngủ trưa.

Ngay đến các con cháu của ông chủ mà còn phải chịu thiệt thòi như vậy, thì với Tuất, một tên đầy tớ mạt hạng thì có thấm vào đâu. Cho nên cái phần khổ sở đối với anh có thể nói là càng tăng thêm gấp bội vậy. Từ khi ông chủ có vợ mới, mỗi lần có việc phải đi qua nhà trên anh đều phải nhắm mắt làm ngơ chứ không dám ngó nghiêng như trước kia nữa, vì sợ nhỡ bắt gặp phải những phút giây thân mật của ông bà chủ thì khốn. Như thế thì thật là tai vạ, lão chủ sẽ nổi giận mà trừng phạt anh, không chừng trừ đến cả tháng tiền công chứ chẳng chơi.

Bữa ấy Tuất đang đi ra khu chăn nuôi để chuẩn bị cọ rửa chuồng lợn thì bất ngờ chạm trán ngay với lão chủ đang ngồi hóng mát. Lão ngồi ngay chỗ bậc thềm lên xuống, lưng tựa vào cái lan can bộ tõe ra như hình vòng cung. Khác với mọi khi, hôm nay lão mặc một bộ đồ mới nom rất trẻ. Ngay khi vừa trông thấy anh đầy tớ, lão liền ngó nghiêng như thể là phát hiện ra người ngoài hành tinh không bằng. Rồi với vẻ mặt nghiêm khắc, lão ngoắc ngoắc ngón tay trỏ để gọi anh lại:

- Thằng kia! Mày lại đây!…lại đây mau!…

Giọng nói khác thường và đầy nộ khí của chủ khiến cho Tuất hơi chột dạ. Anh lệt sệt lê đôi đế ủng bằng cao su đi về phía lão, mặt mày méo đi vì sợ hãi.

- Cái gì đây hả? – lão nói rồi chỉ tay vào đũng quần anh.

Tuất ngơ ngác ngó xuống và giật nảy người khi phát hiện ra mình đã quên kéo khóa Phéc-mơ-tuya, để lòi cả cái quần lót nhăn nhúm bên trong.

- Trong nhà có một bà chủ trẻ đẹp như tiên nữ thế này. Vậy mà mày ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế à? Đồ ngu xuẩn, đồ bẩn thỉu. Mày định bêu rếu tao đấy phỏng? - Lão quát lên giận dữ, hai con mắt sáng quắc lên dưới hàng lông mày rung rung.

- Con xin lỗi ông! Con vội quá nên quên mất…- Giọng anh đầy tớ van nài. Rồi để sửa sai, ngay lập tức anh đưa tay kéo cái khóa quần đánh roẹt, nhanh như điện xẹt, như chưa hề ai trông thấy nó bị hở ra bao giờ.

- Thôi được. Lần này ta tha cho! Nhưng nếu lần sau mà vẫn còn tái diễn như thế thì hãy liệu hồn! Bước mau ra chuồng lợn cho khuất mắt ta! –  Lão dận mạnh cây gậy ba toong xuống nền gạch đến nổi suýt bung cả cái đầu nhọn bịt sắt ra, rồi đánh mắt về phía dãy chuồng lợn lúp xúp.

Anh chàng Tuất hú hồn, vội rảo bước ra khu vực chăn nuôi, hai chân cứ xoắn vào nhau như có ma đuổi.

o0o

Thanh Tâm - vợ kế của lão Vương - có một sở thích là hay chơi quần vợt. Vừa cưới nhau chưa được bao lâu, cô nàng đã lôi ngay phu quân của mình đến sân bóng. Lão Vương cực chẳng đã, nhưng vì cái thói ga lăng thích thể hiện của đàn ông cho nên cũng miễn cưỡng đồng ý. Lần đầu trong vai một vận động viên, chân đi giày thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai có in hình logo nhà tài trợ, lão cũng thích lắm. Những bước chân của lão chạy băng băng trên nền thảm màu xanh da trời để đuổi theo trái bóng đến mệt bở hơi tai. Nhưng rồi lực bất tòng tâm, chỉ vài lần thể hiện như thế, lão đã bị tụt huyết áp, rồi thấy hoa mắt, chóng mặt. Bác sĩ khám, khuyên lão phải sinh hoạt điều độ, giữ  gìn sức khỏe, và đặc biệt là không được vận động mạnh. Thế là những lần sau, mỗi khi cô vợ rủ đi đánh quần vợt, lão đều lắc đầu quầy quậy:

- Từ nay mình cứ việc tự tiện đi một mình. Không phải rủ tôi làm gì nữa. Cái món quần vợt ấy không hợp với tôi lắm đâu!

Lão Vương nói vậy là thực lòng chứ không hề khách sáo chút nào. Vì cái món thể thao đòi hỏi nhiều sức mạnh ấy không phải là thứ để dành cho một người gần đất xa trời như lão.

Bẵng đi một thời gian, người ta thấy những lần đi chơi quần vợt của Thanh Tâm cũng thưa dần, và rồi cô nghỉ hẳn. Sau mới biết là cô mang bầu, cái bụng chửa vượt mặt cứ ngày một lồ lộ ra, ai cũng trông thấy cả. Chỉ độ sáu tháng sau khi cưới, cô hạ sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Người ta kinh ngạc, rồi người ta vỡ òa mà kéo nhau đến chúc mừng lão Vương: Đúng là song hỷ lâm môn!

Vợ sinh được quý tử, lão Vương càng chiều chuộng cô ta nhiều hơn, chiều đến từng li từng tí. Ông thuê hẳn một người đàn bà trong thôn đến để nấu riêng các món ăn dành cho người đẻ. Với kinh nghiệm của một người đàn ông cao tuổi và đã có phần lạc hậu, lão cũng bắt vợ phải kiêng khem đủ thứ trên đời. Những lúc ả kia nằm trên giường mà nũng nịu kêu mệt không muốn ăn, lão lại đến ngồi bên, xoa xoa lên cánh tay trần mát rượi và mịn màng của vợ, rồi lại hôn đánh chụt lên má ả, cất giọng thều thào để phỉnh:

- Cưng phải chịu khó ăn nhiều lên mới được! Có như vậy thì con nó mới có sữa để bú. Hay là để anh đút cho cưng nhé…

Ả kia nghe vậy thì càng làm mình làm mẩy, xoay người, quay mặt vào tường:

- Ứ thèm ăn!...

Lão chẳng hề giận vợ, mà lại càng ra sức tỉ tê khuyên nhủ, cho đến khi đút được cho ả mấy thìa cháo hầm thịt bồ câu mới thôi.

Đêm đêm, khi cô vợ trẻ đã ngủ thiếp đi vì mệt, lão lại rón rén đến bên nôi, vén cái màn nhỏ xíu lên, hé cặp mắt kèm nhèm để mà ngắm nhìn đứa bé miệng đang chóp chép đòi bú sữa với một niềm hạnh phúc dâng trào. Rồi lão hồi hộp đặt tay lên ngực mình, nở một nụ cười đầy mãn nguyện, ánh mắt lấp lánh trong màn đêm. 

Thời gian gần đây, những lời đồn không hay cứ tới tấp bay đến tai lão Vương như châu chấu trong mùa gặt. Nó làm lão ngứa ngáy khó chịu và đến là nhức nhối tâm can. Ấy là cái tin cô vợ  lão có bồ trẻ. Nghe nói anh chàng kia cũng chỉ hơn cô ta vài tuổi, lại đẹp trai và phong độ ngời ngời. Dĩ nhiên là lão ghen, nhưng chỉ là âm thầm trong lòng mà không dám nói ra, vì không có đủ bằng chứng. Ghen đã khổ, nhưng cái ghen của một người già như lão thì càng đau khổ hơn gấp ngàn lần. Vì cái ghen ấy, nó chứa đựng những tình cảm tự ti, bất lực của một người lực bất tòng tâm. Cay nghiệt hơn, còn có lời đồn cho rằng, cô vợ lấy lão chẳng qua chỉ là để hợp pháp hóa chuyện chồng con mà thôi. Một lần đi họp xóm, thấy có đám người đang đứng túm tụm chỗ sân nhà văn hóa để bàn tán, vì tò mò, lão Vương bèn chống gậy đến gần để xem họ nói chuyện gì. Một ả có cái mõm nhọn như mõm chuột chù, đang ra sức hoa chân múa tay, nói bô bô với những người vây quanh: “Con ả Thanh Tâm trẻ đẹp như thế, sức sống lại hừng hực như lò lửa thế kia thì thiếu gì trai theo mà phải mó vào một lão già móm mòm như lão Vương kia chứ. Chẳng qua nó lấy lão để làm vì đó thôi. Chứ già teo tóp như thế thì còn nước mẹ gì nữa, gái nào mà nó thèm. Tôi nói chớ có sai đâu, mới cưới về được mấy tháng thì đẻ, nhất định là con của gã nhân tình kia rồi”. Một cái gì đó nghèn nghẹn dâng lên trong cổ họng, khiến cho lão Vương cảm thấy mình khó ở. Lão thấy choáng váng đầu óc, phải nắm chặt lấy đầu gậy Ba toong cho khỏi ngã. Rồi khi đã trấn tĩnh lại, nhân lúc không ai để ý, lão đảo mắt nhìn quanh và chống gậy mà đi thật nhanh về nhà.

Cái chuyện vợ ngoại tình, ban đầu lão Vương cũng chỉ bán tín bán nghi. Nhưng dần dà, sức nặng của những lời đàm tiếu cứ ám thị vào đầu óc lão, khiến lão cảm thấy nó cũng nhiều phần có lý. Lão nhìn kỹ lại đứa bé, cố tìm trên khuôn mặt đỏ hỏn kia một đường nét gì đó giống mình để đánh tan đi nổi nghi ngờ trong lòng. Nhưng càng nhìn, lão càng lắc đầu mà thở dài bất lực, vì nó còn quá bé để có bản sắc riêng. Chính vì không thể biết được, cho nên lão càng nghi ngờ hơn. Và rồi, lòng nghi ngờ đã thúc đẩy lão đi đến hành động. Lão quyết định sẽ âm thầm theo dõi để biết thực hư ra sao, để xem những lời đồn đại kia là có thật hay không.

Khi đứa bé đã được chừng dăm tháng, lúc này không còn phải nằm ổ để trông con nữa, ả Thanh Tâm bắt đầu quay trở lại với thói quen sinh hoạt trước kia của mình. Một bữa, trong lúc lão Vương đang ngồi uống trà ngoài mái hiên, ả liền đến bên, ngồi lên đùi và cọ cọ vào người chồng như một con mèo con, rồi cất giọng véo von như hát:

- Bữa nay nhà nó cho em đi chơi quần vợt nhé. Mới sinh cho nên cần phải thể thao để mà lấy lại vóc dáng. Cái ấy khoa học người ta gọi là “Đốt cháy mỡ thừa” đấy! – Rồi ả mím môi, kéo tai lão đến đau điếng – Cũng vì mình cả đấy!...

Dù trong lòng chứa đựng một mối nghi ngờ chất cao như núi, nhưng lão Vương vẫn vờ chớp chớp mắt cảm động:

- Được thôi! Mình nên đi. Việc ấy thì nên lắm!...

Được lời như cởi tấm lòng, ả liền đứng ngay dậy, đến bên chiếc gương để vuốt lại áo xống cho gọn gàng. Rồi sau khi đã khoác lên vai cái vợt đắt tiền, ả dắt xe máy ra sân. Lão vương đưa mắt nhìn theo những bước đi của vợ như để thầm đánh giá: Sau khi sinh mụ đẹp hẳn ra, bộ ngực càng trở nên lồ lộ, cặp mông thì nở nang đến là khiêu khích. Một vẻ đẹp hừng hực và quyến rũ đến là chết người. Khi đã già và rụng hết răng, việc đặt trước mặt một món sườn ngon ngọt và giòn sụm thì chỉ tổ khiến cho người ta thèm ứa nước miếng chứ chẳng thể làm gì được. Cái cảm giác bất lực ấy, rõ ràng là chẳng hề dễ chịu một chút nào cả.

Cô vợ ngồi lên xe, nổ máy, và trước khi cho xe chạy còn ngoái lại nhìn chồng một cách tình tứ. Lão Vương đáp lại bằng một nụ cười thật tươi để đưa tiễn và cũng để cho ả khỏi nghi ngờ. Nhưng khi vợ vừa ra khỏi cổng, lão đã lập tức đứng bật dậy như một chiếc lò xo, giơ tay kêu lớn:

- Tuất đâu!

Anh chàng Tuất lúc này đã nấp sẵn trong nhà, liền dắt ngay xe ra, ngồi lên và nổ máy đợi lệnh. Mọi việc diễn ra một cách chuẩn xác như đã được lập trình sẵn. Lão leo lên xe và ngồi ngay phía sau, nhanh nhẹn như thủa còn thanh xuân, một tay vịn vào vai tài xế, tay kia lão chỉ về phía trước, nói như ra lệnh:

- Nhanh lên! Bám theo!…

Chiếc xe SH của hai thầy trò nhanh chóng vọt ra khỏi cổng, để lại phía sau vài đám lá khô bị bánh xe cuốn lên, rơi lả tả. Tuất cho xe chạy nhanh, gió thổi vù vù bên tai hai thầy trò như có bão. Ra đến chỗ cái miếu thổ địa đầu làng thì nhìn thấy xe cô vợ đang chạy từ từ phía trước, cái vợt đeo phía sau cứ nhấp nhô lên xuống vì xe bị xóc ổ gà.

Lão Vương ghé sát người, đưa cho Tuất cái kính râm đen kịt:

- Đeo cái này vào!

Tuất tay phải lái xe, tay kia tiếp lấy cái kính râm mà chủ đưa cho, rồi đeo ngay vào mắt. Cùng với chiếc áo vải bò của mình, lúc này nom anh chàng chẳng khác gì một nhân viên mật vụ mà người ta vẫn thường thấy trong các bộ phim trinh thám hay hành động của Mỹ cả, đến là ngầu và bí ẩn.  

 Hai xe đi cách nhau một đoạn chừng hơn trăm mét, vì bận tập trung lái xe cho nên Thanh Tâm không hề biết là ông chồng đang bám theo ngay phía sau mình. Đã lên đến phố huyện. Người đi lại trên đường đông đúc, lại thêm cái kính râm làm giảm đi cường độ ánh sáng cho nên lớ ngớ thế nào mà anh chàng Tuất để mất dấu mục tiêu. Vừa tức giận vừa sốt ruột, lão Vương vỗ vào vai người đầy tớ đen đét, gắt lên:

- Tìm cho bằng được, không để cho nó tẩu thoát!…

Tuất khom người và căng mắt ra để nhìn, rồi anh chàng mắm môi, rồ ga cho xe tăng tốc vọt lên. Xe của hai thầy trò vượt qua khỏi đám người như mắc cửi. Kia rồi, cái dáng vẻ yêu kiều của Thanh Tâm lại hiện ra phía trước, mái tóc phía dưới cái mũ bảo hiểm của cô nàng cứ bay phất phơ đến là điệu đà. Ả nhìn ngang, liếc dọc, coi bộ sốt ruột và đề phòng dữ lắm. Theo quán tính, lão Vương cúi hẳn người xuống để nấp sau lưng tài xế, vì sợ bị cô vợ phát hiện ra mình đang theo dõi ả.

Tấm biển “Câu lạc bộ quần vợt” cao lớn đã hiện ra trước mắt, nhưng Thanh Tâm thậm thí không thèm hé mắt nhìn vào, ả rồ ga, rồi chứ thế lái xe chạy thẳng.  Vì tính chất gay cấn của cuộc đuổi bắt, xe lại chạy khá nhanh, cho nên lão Vương phải vòng tay ôm chặt và ngồi như dán vào người anh chàng Tuất cho khỏi ngã. Lần đầu tiên làm thám tử, cả hai thầy trò đều cảm thấy hết sức căng thẳng và hồi hộp. Chẳng cần phải chú tâm nhiều, Tuất cũng có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng trống ngực của chủ mình đập thình thịch ngay phía sau lưng. Phía trước, Thanh Tâm bất ngờ bật xi nhan rồi rẽ vào phía công viên trung tâm. “Đây là công viên mà. Nó vào đấy làm gì nhỉ?”. – Lão Vương nhìn tấm biển chỉ đường và lo lắng nghĩ thầm, trong đầu thoáng xuất hiện những ý nghĩ chẳng mấy thú vị. Tuất cũng bật xi nhan xin đường, rồi cho xe bám sát mục tiêu không rời.

Ra đến bờ sông, vợ lão Vương bất ngờ dừng xe lại (Công viên trung tâm nằm ngay cạnh bờ sông). Một gã đàn ông đẹp trai, cao lớn đã đứng đợi sẵn, tiến đến đón ả. Họ ôm chầm lấy nhau, vuốt ve âu yếm như hai vợ chồng gặp lại nhau sau bao tháng ngày xa cách.

Lúc này hai thầy trò lão Vương cũng đã kịp tấp xe vào một bụi cây gần đó rồi ẩn mình theo dõi.

- Sao lâu thế cưng? Cứ tưởng cưng không đến. Đã định về….- Gã đàn ông hỏi, ngay khi hai người vừa buông nhau ra.

- Em còn phải xin phép lão già nhà em nữa. Mãi lão mới đồng ý nên mới lâu. Tha lỗi cho em nhé cưng! – Thanh Tâm vuốt lại mái tóc rối bù, âu yếm trả lời gã.

Lửa giận trong lòng lão Vương bốc lên bừng bừng. Lão giận vì đã nắm được bằng chứng ngoại tình của vợ đã đành, tệ hơn nữa là phải chứng kiến cái thói điêu ngoa tráo trở của ả. Ả nói là phải xin mãi lão mới cho đi, kỳ thực là lão đã đồng ý tắp lự ngay khi ả mới vừa mở mồm xin phép kia mà. Đúng là cái loại đàn bà gian điêu, đã làm đĩ mà còn già mồm. Lão nắm chặt tay, định xông đến bắt ngay tại trận đôi gian phu dâm phụ kia cho hả giận. Nhưng Tuất đã kịp thời nắm tay áo lão kéo ngay lại, lẹ làng đưa tay lên miệng ra hiệu cho lão phải ngồi im. Nể lời anh đầy tớ, lão đành nén giận để mà dỏng tai lên nghe ngóng tiếp xem sao. 

- Con của chúng mình sao rồi? – Gã kia lại hỏi.

Thanh Tâm véo nhẹ vào má gã nhân tình, nũng nịu:

- Con chúng mình ngoan lắm. Suốt ngày đòi bú ti mẹ. Nó giống anh như hệt ấy. Đến là ghét!…

Gã kia mỉm cười hạnh phúc. “Mình cũng từng mỉm cười hạnh phúc như thế bên vành nôi đứa bé” – Lão Vương đau khổ nghĩ.

Tự nhiên như bao cặp tình nhân hợp pháp khác, gã đàn ông kia vòng tay ôm lấy eo vợ lão Vương rồi dìu đến cái ghế đá cạnh bờ sông. Tại đây, họ ngồi tình tự, rồi âu yếm, vuốt ve nhau một cách nồng nàn, say đắm.

Vì phải nhìn mãi một mục tiêu, cặp mắt bạc phếch vì già nua của lão Vương như mờ hẳn đi. Lão phải liên tục dụi mắt để nhìn cho rõ, rồi khom lưng, nín thở để chờ đợi. Nhưng đúng lúc thiên tình diễm lệ của vợ lão đến hồi gay cấn nhất, Lão Vương thấy mắt mình hoa lên, miệng chỉ kịp kêu lên ú ớ mấy tiếng, rồi lão từ từ ngã vật ra, ngất xỉu.

Tuất vội đưa tay đỡ lấy chủ, mặt tái đi vì sợ, rồi vì chẳng biết phải xoay xở ra sao, hắn quay ra dáo dác nhìn những người đang đi bộ tập thể dục gần đó, cất tiếng van nài:

- Ai làm ơn cứu ông con! Ông bà làm ơn làm phúc!…

      Nhưng những người kia vẫn cứ thản nhiên đi qua, chẳng có ai thương tình mà để ý đến tình cảnh của hai thầy trò hắn lúc này cả. Bất lực, hắn đặt tay lên cái thân thể mềm nhủn đang nằm bất động dưới đất của lão chủ mà lay, mà khóc đến lạc cả giọng:

- Ông ơi! Ông hãy tỉnh lại đi!...Sao lại đến nông nỗi này kia chứ!…Trời hỡi là trời!...