Chồng
Liễu chết cách đây hai
năm trong một vụ tai nạn lao động, để lại mình cô với đứa con nhỏ đang tuổi đi học mẫu giáo. Mới ngoài ba mươi tuổi, nhan
sắc của Liễu như một bông hoa đồng nội, duyên dáng và mặn mà. Gặp cô ngoài
đường, lắm chàng trai chưa vợ thậm chí còn chết chê chết mệt cái sắc đẹp quyến
rũ đó chứ chẳng phải chuyện đùa. Vóc dáng Liễu thon thả, khuôn mặt thanh tú với
đôi môi đỏ chót, trông cô chẳng khác gì một thiếu nữ vừa mới bước ra từ trong
tranh vậy. Thế nhưng người ta vẫn thấy Liễu ở một mình, chẳng hiểu vì sao mà
chưa chịu đi bước nữa. Có lẽ cô ở vậy là để thủ tiết thờ chồng chăng?
Thế rồi
cái tin Liễu đột nhiên có chửa, khiến cho cả xã Ngọc Lâm hoang mang. Đây là chủ
đề nóng bỏng nhất trong chuyên mục thời sự của các bà các chị những ngày gần
đây. Mấy bà ở gần nhà Liễu thì xác nhận thông tin đó là chính xác, họ còn quả
quyết nói rằng cái thai chừng khoảng bốn tháng gì đó.
Trước
một chân lý hiển nhiên như trái đất quay quanh mặt trời như vậy, thân tộc họ
hàng bèn cấp tốc họp mặt để mà bàn định về câu chuyện lùm xùm của Liễu. Bà mẹ
tỉ tê hỏi con gái xem cái thai đó là của ai. Bằng chứng đã quá rõ ràng, lại bị
mọi người ép hỏi quá, Liễu đành phải thú nhận. Lấy tay xoa xoa vào cái bụng
phinh phính, cô trả lời cáu kỉnh:
- Tôi
ngủ với những
tám người. Làm sao mà biết là con của ai được?...
Họ lại
hỏi là những người kia ở đâu, thì cô dấm dẳng:
- Thì
cũng ở trong xã ta cả!
Hỏi là
những ai thì Liễu không trả lời. Người ta gặng hỏi mãi cô cũng chỉ im lặng như
vậy.
Mọi
người lo lắng mà cùng nhìn
nhau suy nghĩ. Đúng là chẳng biết con của ai thực, nhưng vẫn có thể biết được
danh tính những kẻ đó chứ? Vì vậy mà họ mới bàn với nhau tổ chức một cuộc họp
kín. Thành phần sẽ gồm: Bố mẹ Liễu, chị gái, bác trưởng tộc và hai người khác
có vai vế trong họ hàng nữa. Nội dung là để truy tìm tám thủ phạm mà Liễu đã
nói đến kia. Theo lịch trình, thì hai ngày nữa cuộc họp lịch sử sẽ diễn ra.
Thời
gian hai ngày
đối với người dân
Ngọc Lâm mà nói, thì nó còn dài hơn cả một thế kỷ vậy, nhất là đối với những
giới thạo tin. Vì một khi
cái bí mật lịch sử này mà được tiết lộ thì cả xã bị ảnh hưởng, nó giống như một
quả bom tấn sẽ làm rung chuyển hết thảy. Nhưng hoang mang và lo sợ nhất chắc
chắn phải là tám nhân vật kia. Những ngày này họ như ngồi trên đống lửa, ăn ngủ
không yên. Vì chẳng ai muốn hạnh phúc gia đình tan vỡ, công việc và uy tín bị
ảnh hưởng cả. Các ông chồng trong xã, ai cũng ít nhất một lần phải trả lời chất
vấn của vợ mình. Các bà ấy dọa trước rằng: “Nếu ông có tên trong danh sách kia
thì tôi sẽ li dị, mặc kệ gia đình con cái ra sao thì ra!”. Như vậy thì thử hỏi ai
mà không lo cho được kia chứ?
Thế rồi
cái ngày hệ trọng kia cũng đã đến. Danh sách những kẻ tình nghi là bố của đứa
trẻ chính thức được công bố, bao gồm: Ông phó chủ tịch xã, anh bí thư xóm, ông
chủ đại lý cám cò, anh hàng xóm...; Nhưng lần này họ cũng mới chỉ công bố tên
của bảy nhân vật, tất cả đều ở trong xã, đúng như lời cô Liễu đã nói. Còn một
nhân vật nữa thì chưa thể tiết lộ, với lý do tế nhị là hiện giờ ông không có
mặt ở nhà. Đồng thời người ta cũng chú thích thêm rằng, mặc dù chưa tuyên bố
công khai tên người này, nhưng sẽ thông báo kín cho gia đình biết.
Người
ta lại xì xầm bàn tán và đoán già đoán non về nhân vật số 8 kia. Nhiều giả
thiết được đưa ra lúc này, nhưng tất cả đều thống nhất rằng: Phải là người quan
trọng lắm thì họ mới không công bố vì lý do “tế nhị” chứ?
Giữa lúc
dư chấn của vụ chửa hoang chưa hết, thì phía gia đình cô Liễu lại thông báo một quyết định mới nữa: “Sẽ tổ chức một cuộc họp, với sự có mặt
đầy đủ của tám nhân vật nói trên để mà làm rõ trách nhiệm”. Họ cũng cho biết
thêm rằng, hiện giờ ngày tháng chưa thể ấn định vì nhân vật số tám đang đi xa
chưa về.
Vậy là
lại phải chờ, để mà có được những thông tin đầy đủ và xác đáng. Vì nếu vắng một người, thiếu đi một dữ
kiện thì không thể gọi là chiến thắng trọn vẹn được.
Chiếc
xe ô tô tuyến Bắc Nam có gắn máy lạnh từ từ chạy chậm lại, rồi đỗ xịch bên
đường, đoạn qua trung tâm xã Ngọc Lâm. Bước xuống xe là một cụ già quắc thước
mặc bộ com lê xám bạc, cổ thắt cà vạt màu xanh lá cây thanh lịch. Cụ đeo
cặp kính trắng lấp lóa, trán chải cao, dáng điệu nom trịnh trọng và khoan thai
lắm. Mọi người lúc này đều nhận ra ngay đó là thầy giáo Thức xã mình. Năm nay thầy
đã sáu mươi lăm tuổi, trước đây vốn là hiệu trưởng một trường cấp ba trong
huyện. Hiện thầy giáo Thức mới về nghỉ hưu được vài năm nay. Gia đình thầy được
mọi người coi là khuôn mẫu nhất trong cái xã này. Con cái đều thành đạt và công
tác xa, trong nam ngoài bắc cũng có cả. Vừa rồi là thầy vào Sài Gòn để thăm con
cháu, đã hai tháng nay bây giờ mới lại về nhà.
Nhân
viên nhà xe mang đồ đạc xuống cho khách đầy đủ, rồi chiếc xe lại tiếp tục khởi
hành.
Ở xã
này, thầy giáo Thức
đều được hết thảy mọi
người kính trọng. Vì ông làm nghề giáo, mà người Việt ta thì vốn xưa nay vẫn có
truyền thống tôn sư trọng đạo. Thứ nữa là ông có nếp sống mẫu mực, không bao
giờ có điều tiếng gì cả. Quả thực, ông rất xứng đáng với danh hiệu “cây đại thụ
của ngành giáo dục” như người ta vẫn hằng tuyên dương.
Những người
qua đường lúc này gặp thầy, ai cũng kính cẩn chào:
- Chào
thầy! Thầy đi Sài Gòn thăm cháu về ạ?
- Thầy
đi chơi đã về?
- Thầy
đã về...
Thầy
giáo Thức đáp lại những lời hỏi thăm của dân làng một cách lịch thiệp. Rồi vì người ta chào hỏi nhiều quá mà không thể trả lời hết được, ông liền giơ tay vẫy chào tất cả một
lượt, miệng thì tươi cười đáp lễ.
Mọi người thì thầm với nhau: “Thầy giáo Thức đã về, có lẽ người ta cũng nên mời ông làm
trọng tài cho cái vụ của cô Liễu. Người đức cao vọng trọng như thầy thì mới làm
chủ cái chuyện này được”.
Về
đến nhà, thầy giáo Thức thấy mọi thứ khác với mọi khi. Khung cảnh đìu hiu tĩnh lặng, có vẻ như
là không có ai ở nhà. Thầy mang hành lý vào trong thì thấy bà giáo đang nằm quay
mặt vào tường, đồ đạc bừa bộn như đã mấy ngày nay không dọn dẹp. Lâu ngày không
gặp bà xã, thầy liền cất tiếng vui vẻ:
- Bà nó
mệt hay sao đấy? Tôi đã về rồi đây này!...
Tưởng rằng
vợ mình sẽ vui mừng, nào
ngờ bà vẫn nằm im mà không tỏ thái độ gì cả. Thấy lạ, ông giáo mới tiến lại gần lay vào vai
bà:
- Bà nó
dậy đi chứ!
Các cháu nó nhắc đến bà suốt đấy. Tôi có mang ảnh chụp chung với chúng nó về
đây.
Nhưng rồi bà đột nhiên vùng dậy, nhìn chồng một cách dữ dội mà đay nghiến:
- Sao
ông không đi hẳn đâu mà ở. Còn về đây để mà bôi tro trát trấu vào mặt tôi hả?
Giời ơi là giời!...
Nói rồi
bà bưng mặt mà khóc lóc thảm thiết.
Bất ngờ
với thái độ của vợ, ông giáo trố mắt ngạc nhiên:
- Có
chuyện gì mà bà nó nặng lời với tôi thế?...
Bà giáo trợn mắt:
- Ông ăn
ngủ với con Liễu chết chồng kia hồi nào mà nó khai cả ông ra thế hả. Bây giờ nó
có chửa rồi đấy. Ông mà liệu hồn đi!...
Như bị
một gáo nước lạnh dội vào đầu, ông giáo ngồi phịch xuống ghế mà bần thần hồi
lâu. Lát sau ông mới thảng
thốt:
- Ai
nói... với bà như vậy?...
Bà giáo
nước mắt đầm đìa, giọng như lạc hẳn đi:
- Người
ta nói với tôi cách đây mấy hôm. Con Liễu nó khai ra hết rồi. Vì giữ cái danh
dự của ông mà họ chỉ nói cho mình tôi biết thôi. Nhưng ít bữa nữa thì sẽ công
khai ra hết...
Ông giáo
ngồi chết lặng, rồi cứ mặc cho bà vợ vò đầu bứt tai mà chì chiết. Lúc này ông đang phải lấy hết tâm
trí để mà suy nghĩ cách đối phó tình huống. Người ta chuẩn bị lôi
mình ra trong cuộc họp sắp tới, như vậy là đã nghi ngờ rồi. Thiên hạ biết được
chuyện này thì sẽ không hay ho chút nào. Vì vậy mà ông quyết định sẽ sang đối
chất ngay để mà rửa sạch cái thanh danh to lớn, đồng thời rũ bỏ những thông tin
bất lợi. Rồi không kịp nghỉ ngơi, ông loạng quạng đi ra. Bà giáo còn la theo:
- Ông
còn định vác cái mặt đi đâu nữa?...
- Tôi phải
đi đối chất với chúng nó! – Ông giáo ngoái đầu lại đáp lời vợ.
Vừa ra đến cổng, lại có người chào:
- Chào
thầy mới về?...
Ông giáo
không trả lời người nọ, vội vã bước đi mà quên bẵng mất cái vẻ lịch thiệp vốn
có hằng ngày của mình.
Khi sang
đến nơi thì ông giáo bắt gặp Liễu và mấy người nữa đang ngồi nói chuyện với nhau ở ngoài
sân. Mọi người còn chưa kịp chào thì đã thấy thầy giáo Thức sấn đến mà chỉ tay
vào mặt Liễu, sừng sộ:
- Cô
kia! Tôi ngủ với cô bao giờ mà lại khai tôi ra hử?...
Lúc này
bà mẹ của Liễu mới từ trong nhà bước ra, đứng chắn giữa hai người mà rằng:
- Thầy
giáo ạ! Chúng tôi đã biết hết chuyện rồi. Con Liễu nhà tôi cũng đã nói hết. Bây
giờ nó có chửa bốn tháng rồi đấy...
Mấy
người ở đó đều đưa tay lên bịt miệng, nhìn nhau mà tủm tỉm cười.
Những mạch máu trên cổ ông giáo giật giật,
chứng tỏ là ông đang rất xúc động. Ông trợn mắt lên mà làm già:
-
Tôi hỏi cô lần nữa. Tôi ngủ với cô hồi nào?..
Bị ép quá, Liễu không còn nhịn được, bèn thủng thẳng:
- Cái
lần bên đống rơm đó. Và nhiều buổi tối khác ông đi đánh tổ tôm rồi ghé vào gõ
cửa gọi tôi còn gì?...
Những
mạch máu trên cổ ông giáo Thức càng giật mạnh, cặp kính trắng dường như đang sắp rơi xuống đất. Đúng là ba mặt một
lời, mọi chuyện lúc này đã rõ như ban ngày rồi vậy. Đến nước này thì chẳng còn
gì để mà nói nữa, ông giáo bèn giận dữ hét toáng lên:
- Con mẹ
lẳng lơ, chết băm chết vằm kia! Chính mày đã quyến rũ ông nhá! Ông ngủ với mày
từ năm ngoái, ít ra cũng đã sáu tháng rồi. Bây giờ mày có chửa với ai mà lại đi
đổ vạ cho ông hả?...