Hoan mãi
miết đi men theo con đường đất gập ghềnh, chiếc đèn ắc quy trên tay anh tỏa ra những quầng sáng đỏ nhờ, lắc lư
theo từng nhịp bước. Tiết trời mùa Thu, bóng tối đặc quánh như bủa vây lấy
người và ngọn đèn bé nhỏ vào giữa lòng đêm vô tận. Gió rít qua kẽ lá từng đợt,
lạnh lẽo và thê lương. Đã gần ba giờ sáng, lúc này anh phải đi nhanh để còn đến
nghĩa địa cho kịp lúc bốc mộ mẹ. Theo như lời thầy địa lý, giờ cát là từ ba đến
bốn giờ sáng trong ngày.
Cánh
cổng khu nghĩa địa lúc này đã lờ mờ hiện ra trước mắt. Hoan lặng lẽ bước vào
bên trong, đám cỏ ẩm ướt chạm vào gót chân như một luồng điện vô hình, khiến cho
anh cảm thấy khắp mình mẩy như mọc đầy những gai ốc. Dọc theo khu lăng mộ, hàng
phi lao cao lớn như những gã khổng lồ ma quái, im lìm đứng gác cho các linh hồn
yên nghỉ. Hoan ghé vai đặt cuốc và thuổng xuống đất, rồi vội vàng soi đèn để
xác định vị trí ngôi mộ. Anh nhớ mộ mẹ mình nằm bên cạnh một cây ngô đồng, có
chiều cao ngang tầm đầu người. Khi tìm thấy cây ngô đồng, đồng hồ đã chỉ ba giờ
mười lăm phút. Thời gian gấp gáp lắm, chỉ có không đầy một tiếng đồng hồ để anh
tiến hành toàn bộ công việc. Mọi thứ lại phải đúng như lời thầy dặn, không được
sai lệch một chút nào.
Hoan
nhanh chóng bắt tay ngay vào việc. Vì mãi đào bới mà anh quên đi cái lạnh về
khuya, những giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm lăn dài trên hai gò má. Bấy giờ bốn
bề chỉ còn nghe tiếng côn trùng rền rĩ, rờn rợn và hoang vu. Không gian nghĩa
địa huyền bí và mông lung đến kỳ lạ. Sau khi đã nhặt toàn bộ hài cốt bỏ vào cái
tiểu sành, Hoan mang sang ngôi huyệt đã đào sẵn từ mấy hôm trước để chôn cất.
Chỗ này ở cuối khu nghĩa địa, cạnh con mương có nước chảy róc rách. Lúc hoàn
tất công việc, anh nhìn đồng hồ: đúng bốn giờ kém hai phút. Như vậy là mọi việc
đều diễn ra suôn sẻ, đúng như lời thầy địa lý đã dặn. Quay lại ngôi mộ cũ, Hoan
lấp đất lại cẩn thận rồi vác đồ đoàn lên vai mà chậm rãi đi về.
Khi về
đến nhà thì trời hãy còn tối mịt, rửa tay chân ở vòi nước xong, Hoan mới đi vào
gọi cửa. Vừa bước đến bậc thềm thì đã thấy có một người đàn ông mặc bộ đồ trắng
đang đứng đó. Tưởng là bố mình vì sốt ruột mà chờ để hỏi chuyện mồ mả, anh cất
tiếng hỏi:
- Bố có
phải không?
Người
kia cũng không trả lời,
chỉ đứng im lặng. Thấy lạ, Hoan bước lên thềm để toan nhìn cho rõ thì lại không
thấy gì nữa cả. Tuy lạ lùng, nhưng anh cũng bình tĩnh mà gọi vợ ra mở cửa. Vừa
vào trong nhà, chị vợ đã sốt sắng mà hỏi han công chuyện ríu rít. Hoan trả lời
cho vợ yên tâm, rồi ngồi xuống ghế châm lửa rít thuốc lào sòng sọc. Lúc này
chợt thấy lòng bồn chồn, lại nghe như có tiếng người đi lại rì rầm ngoài hiên.
Cảm thấy khác thường, anh mở cửa để xem có chuyện gì xẩy ra. Vừa bước ra ngoài,
thì thấy bóng người lúc nãy vẫn đứng cạnh cây hoa Dạ Lan bên thềm mà nhìn anh
chằm chằm. Đang toan hỏi thì lại không thấy người ấy đâu nữa. Cho là mình bị
quáng mắt nên anh vào nhà, đóng cửa lại mà lên giường đi nằm. Nhưng rồi vẫn
nghe tiếng bước chân ngoài thềm, kèm theo những âm thanh xì xầm như vọng về từ
cõi hư vô. Tuy lòng cảm thấy lo sợ, nhưng vì mệt quá mà Hoan ngủ thiếp đi lúc
nào không hay.
Liên tục
mấy hôm như vậy, cứ tối đến thì lại thấy bóng người nọ đứng lấp ló bên thềm,
cạnh cây hoa Dạ Lan Hương.
Hoan hỏi vợ có thấy người nào không, chị trả lời là không thấy ai cả. Vợ gặng
hỏi thì anh chỉ im lặng mà không trả lời. Hoan có dự cảm rằng, cái bóng người
kia chỉ muốn để cho mỗi mình anh biết mà thôi. Mọi người đến chơi, cũng không
ai nhìn thấy gì cả.
Bữa nọ,
trong giấc ngủ Hoan thấy một giấc mơ.
“Buổi
sáng, Hoan đang ngồi uống nước chè và hút thuốc lào vặt - vốn là cái thú thường ngày của những
người làm nông như anh.
Chợt nhìn thấy một cụ già bận bộ đồ trắng, chống gậy từ ngoài cổng đi vào. Khi
đến chỗ cây Dạ Lan trước thềm thì người ấy dừng lại mà đứng thập thò ở đó. Nghĩ
là một người ăn xin, anh hỏi:
- Quê cụ
ở tận đâu vậy?
Người
đàn ông thiểu não trả lời:
- Nhà
tôi ở xa lắm. Nhưng tôi biết mẹ của anh đấy, chúng tôi ở cạnh nhau...
Nghe vậy
Hoan lấy làm ngạc nhiên, rõ ràng là mẹ anh đã mất từ lâu, sao ông cụ này lại nói ở gần bà chứ? Cho
rằng người đàn ông nói như vậy là để kiếm cớ ăn xin, nên anh không trách cứ mà
còn lịch sự mời vào nhà ngồi uống nước.
Hoan hỏi
lý do vì sao ông cụ phải đi ăn xin, về hoàn cảnh gia đình. Ông ta đưa mắt nhìn anh từ đầu tới
chân, rồi cất giọng khàn khàn:
- Cách
đây mấy hôm, có một kẻ đến phá nhà tôi, rồi đưa tôi đến ở nơi khác. Nhà mới
không quen nên tôi thấy khó chịu lắm, lại ở gần một con mương, chỗ đó có cái
hang ếch. Suốt ngày tiếng nước chảy và ếch kêu khiến tôi không tài nào ngủ
được. Tuổi già thì thích yên tĩnh, anh biết rồi đó. Bây giờ chỉ muốn quay về
nhà cũ thôi...
Cảm
thương cho ông cụ, Hoan tỏ vẻ quan tâm:
- Ai mà
lại phá nhà cụ như vậy? Bây giờ làm sao để cụ có thể quay về nhà?
Người
đàn ông trả lời:
- Kẻ nào
bắt tôi đi thì phải đưa tôi trở lại. Nếu không tôi sẽ ám ảnh nó...
Nói xong
chợt người đó vứt chiếc gậy, đứng dậy trợn mắt mà xông vào bóp cổ anh. Hoan sợ
hãi chống cự, miệng thì ú ớ mà la hét cầu cứu”.
Chị vợ
hốt hoảng lay gọi chồng, tỉnh ra thì mới biết là chiêm bao. Trở dậy bật đèn,
uống chút nước cho tỉnh táo rồi Hoan kể lại giấc mơ vừa rồi cho vợ nghe. Chị ta
lo lắng, cho là điềm ma quỷ chẳng lành, mới hỏi chồng trong lúc bốc mộ có động
chạm đến mồ mả của ai không? Lúc này Hoan cũng cảm thấy chột dạ, mới liên tưởng
đến sự việc mấy hôm nay. Cụ già trong giấc mơ kia có dáng dấp rất giống với cái
bóng người mà mấy bữa nay anh vẫn thấy bên thềm nhà, cả cái giọng nói như vọng
về từ cõi xa xăm cũng vậy. Tuy còn mơ hồ, nhưng anh cảm thấy mọi chuyện thật lạ
lùng ma quái.
Hôm sau
Hoan cùng mấy người nhà nữa đến nghĩa địa để kiểm tra lại công việc bốc mộ. Anh
chỉ ngôi mộ đã được đào bên cạnh cây ngô đồng cho mọi người xem. Chợt một người
hốt hoảng kêu lên:
- Thôi
hỏng! Anh đào nhầm phải mộ người khác mất rồi...
Ai nấy đều vội
xúm lại để xem,
thì thấy mộ mẹ anh vẫn còn đó, chỗ bị đào lại là một ngôi mộ bên cạnh. Hoan lo
sợ mà hồi tưởng lại, thì ra tối hôm đó vì vội vàng cho kịp giờ tốt mà anh đã
xác định sai vị trí cần đào. Ngôi mộ bị đào lên cũng nằm cạnh cây ngô đồng
nhưng lại chếch về phía tây một chút so với mộ của mẹ anh.
Gia đình
lo lắng mời thầy về để xem lại ngày và cúng trừ tà. Sau khi lắng nghe câu
chuyện, ông thầy xoa cằm ưu tư:
- Người
đàn ông vẫn hiện hình bên thềm mấy bữa nay có lẽ là oan hồn dưới ngôi mộ đã bị
anh đào bới. Nay gia đình hãy sắm sửa lễ vật và đồ vàng mã. Đợi sau khi anh đưa
xương cốt trả về mộ cũ, tôi sẽ tiến hành cúng tế. Như vậy thì oan hồn được hoàn
vị, hết bị khuấy động, sẽ không còn ám ảnh nơi dương thế nữa đâu!...
Hoan
nhất nhất làm theo như lời thầy. Quả nhiên, từ đó không còn thấy bóng người đàn
ông mặc bộ đồ trắng thấp thoáng bên thềm, cạnh cây hoa Dạ Lan mỗi khi đêm về
nữa.