Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

Rối loạn Triều Đình


Bà lão ngồi xuống ghế, bỏ cái nón lá ra khỏi đầu rồi bắt đầu kể lể, nước mắt vòng quanh:

- Khổ lắm cô ơi! Mấy bữa trước họ cho xe ủi và công an, dân phòng đến phá bỏ nhà tôi và mấy hộ xung quanh rồi. Còn chú em tôi và một nhà nữa thì vẫn đang cố bám trụ. Nghe nói là ngày hôm nay họ lại sẽ kéo đến để giải tỏa nốt. Vợ chồng tôi đã già, bây giờ phải mang đồ đạc đến ở nhờ chỗ đứa cháu họ. Ông lão nhà tôi thì sức yếu lắm, lại bị rối loạn Triều Đình - Bà lão vẫn hay nhầm với rối loạn Tiền Đình cho nên thi thoảng lại bị choáng và ngất, phải cấp cứu suốt đó cô...

Đến đây bà lão ngẹn ngào mà không nói thêm được nữa, chỉ biết bưng mặt mà khóc nức nở. Cô Xuân thương cảm, cầm tay bà an ủi:

- Thôi! Bà cũng đừng buồn nữa mà nhỡ ốm ra thì khổ. Còn giữ sức khoẻ mà chăm sóc ông cụ chứ. Đằng nào việc cũng đến rồi, mình không thể nào làm khác ngay được. Biết là cái sự nó vô lý như vậy, nhưng thời buổi này nhiễu nhương lắm. Chắc là cũng phải có thay đổi thôi bà ạ. Không lẽ ông trời lại cứ để cho kẻ ác hoành hành được mãi?...

Nghe cô Xuân động viên, bà lão đã dường như đã có phần nguôi ngoai. Bà lấy khăn ra lau cặp mắt kèm nhèm đã sưng húp:

- Còn nhà chú em không biết ra sao. Họ nói là hôm nay sẽ cưỡng chế. Bây giờ tôi phải đến đó để xem thế nào cô ạ...

Nói rồi bà lão hốt hoảng đứng dậy, cắp nón le te đi ra, khiến cho cô Xuân không còn kịp khuyên can gì cả. Cô lắc đầu ái ngại nhìn theo cái dáng tội nghiệp của bà lão, trơ trọi như chiếc lá vàng thu trong cơn bão táp cuồng phong.

Bà lão với cô Xuân vốn là chỗ đi lại thân tình. Thường ngày có chuyện gì bà cũng đến đây tâm sự, như để trút bỏ cái nổi lòng cô quạnh của người già vậy. Chuyện gia đình, chuyện xóm làng, bà đều đem nói với cô mà chẳng chút ngại ngần nào cả. Nhà bà lão ở thôn dưới, chỉ đi bộ chừng dăm phút thì đến nơi. Bây giờ trong nhà chỉ còn có hai vợ chồng già họ ở với nhau, cùng nương tựa cho qua tháng ngày. Ông lão chồng bà vốn là giáo viên về hưu, còn bà thì xưa nay chỉ ở nhà làm nghề nông. Ông bà cũng có ba người con, nhưng giờ này chúng đều sinh sống và làm ăn ở xa. Tháng trước nghe đâu nhà nước có chủ trương quy hoạch đất đai để làm công trình gì đó. Không may nhà ông bà và mấy hộ xung quanh lại bị rơi vào diện giải tỏa. Mọi người đều phản đối mà không chịu nghe theo chủ trương của nhà nước. Vì cơ ngơi mấy ngôi nhà mặt đường đang bề thế như vậy, nay tự dưng họ dẹp bỏ, rồi đền bù như kiểu là đất hoang vậy. Số tiền mà người ta tính cho mỗi hộ, bây giờ không đủ cất một cái chòi để ở, chứ đừng nói gì đến chuyện mua đất mà làm nhà mặt đường như trước đây. Vì vậy mà những hộ dân này đều nhất quyết không chịu di dời. Thế rồi mấy bữa trước chính quyền cho xe ủi đến để mà cưỡng chế và giải tỏa. Ông lão chồng bà vì xót của nên đứng ra phản đối, nào ngờ bị họ xô ngã mà ngất xỉu phải nhập viện. Tội nghiệp! Ông lão sức khỏe vốn đã yếu, lại bị chứng rối loạn Tiền Đình sẵn.

Khi bà lão đến khu cưỡng chế thì đã thấy người và xe cộ đông ùn ùn. Máy xúc thì đã đậu ở đó đợi sẵn, chỉ cần có lệnh là lập tức xông vào để mà san bằng mọi thứ ngay. Đám cảnh sát giao thông đang xăng xái đi lại, thổi còi toe toét để dẹp đường. Cạnh chỗ hàng rào bằng sắt tua tủa những gai nhọn, mấy tay dân phòng đeo băng đỏ, tay cầm dùi cui đi lại với vẻ mặt đầy sát khí. Công an mặc sắc phục cũng đông lắm, họ đứng dàn thành đội hình như đang chuẩn bị đánh trận vậy. Quanh đó, những người hiếu kỳ đứng xem vòng trong vòng ngoài, rồi cùng nhau chỉ trỏ và bàn luận sôi nổi.

Bà lão cố lấy hết sức chen vào chỗ đám đông đang xúm đen xúm đỏ để mà nhìn cho rõ hơn. Vì sức vóc nhỏ bé, một lúc sau thì bà mới lọt được vào phía trong. Lúc này mấy người công an mặc sắc phục đang từ từ gỡ bỏ những chướng ngại vật do Thanh - cậu em trai bà - dựng lên trước nhà để mà ngăn cản đoàn cưỡng chế. Có lẽ sau công việc này, họ sẽ cho máy húc tiến vào để ủi sập ngôi nhà. Thanh đang một mình vật lộn với mấy tay dân phòng, quần áo thì bị rách te tua nom đến thảm hại. Anh ta cố vùng vẫy thoát ra, để mà xông vào đám công an gần đó. Vốn bị tật nói ngọng và lắp từ nhỏ, nên việc phát âm của Thanh cũng hết sức khó khăn. Nhưng trước việc ngôi nhà thân yêu của mình sắp bị người ta ủi sập, giờ đây anh là người nói nhiều hơn bao giờ hết.

Trong khi một tay vẫn bị đám dân phòng giữ chặt, tay kia anh chỉ vào đám công an mà hét lên thất thanh:

- Túng mày nà...nà...một nũ ăn cướp nhá! Chủ tương một...một đằng, chúng mày lại đi nàm...nàm...một lẻo...

Người dân xung quanh, mỗi người một ý. Kẻ thì đồng tình, người lại phản đối. Lắm kẻ còn bưng miệng mà cười ngặt ngẽo vì cái tật nói lắp của khổ chủ.

Nhận thấy hai chiếc máy ủi rồ ga chuẩn bị lao vào nhà mình, khổ chủ vùng thoát ra được khỏi tay mấy kẻ thừa hành mà lao lên phía trước. Vì gắng sức quá, lại trong cơn giận dữ tuyệt vọng nên anh bị ngã dụi xuống đất. Lập tức mấy tay công an nữa cũng xông vào cùng hỗ trợ để mà giữ chặt lấy anh.

Bất lực giữa vòng vây, Thanh hét lên trong nước mắt:

- Tao nguyền rủa túng...túng mày. Một nũ...nũ...ăn cướp ban ngày!...

Anh hàng xóm cũng thuộc diện bị cưỡng chế, lúc này hoảng quá mà lao ra chặn đầu chiếc xe ủi lại, không cho nó tiếp tục tiến lên. Thấy tình hình diễn biến phức tạp, tay chỉ huy liền ra lệnh cho đám công an lập tức bắt ngay hai người chủ nhà lại. Hai nạn nhân vốn đã tội nghiệp, lúc này lại bị người ta còng tay rồi tống lên chiếc xe ô tô đang chờ sẵn. Mặc dù vậy, họ vẫn cố vùng vẫy để mà la hét và chửi bới ầm ĩ.

Xót ruột vì thấy chồng bị còng tay giải đi, chị vợ anh Thanh liền nằm lăn đùng ra đất mà gào lên thảm thiết:

- Bớ làng nước ơi! Nhà nước ăn cướp! Nhà nước bắt dân...

Đám đông vô cảm ban đầu, lúc này có nhiều người thương cảm mà sụt sịt khóc. Người ta thì thầm với nhau: “Phá nhà người ta, rồi còn bắt người nữa. Lạ nhỉ?”. “Mà đền bù kiểu gì vậy, như là cướp không à”. “Đang có nhà cửa đàng hoàng, bây giờ thành ra vô gia cư. Rõ là tội nghiệp!”...

Chiếc xe ô tô chở hai kẻ chống đối rồ ga chạy mất, xả khói đen mù mịt vào đám đông đang ngơ ngác, hoang mang. Liền lúc đó hai chiếc xe ủi cùng rồ ga lao vào, căn nhà đổ sập tức thì giữa đám bụi tung lên mù trời. Tiếng la hét của gia chủ chìm đi trong âm thanh của những động cơ gầm rú.

Chừng một tháng sau vụ cưỡng chế đất nói trên. Bữa nọ cô Xuân đang ngồi bày cho đứa cháu học bài, thì thấy bà lão tìm đến, miệng hớt hải:

- Nguy rồi cô ơi! Chỗ đất cũ nhà tôi, bây giờ đang làm dự án xây dựng khách sạn Mini, do tay cháu ruột của lão bí thư làm chủ đầu tư. Ông lão nhà tôi hay tin, uất quá mà ngất đi. Lại bị rối loạn Triều Đình rồi cô ơi!...